29 thg 4, 2016

Văn Công Hùng

THƠ ĐỨC HIỀN NGUYỄN, học sinh lớp 11
Xin phép, Trích từ fb của Văn Công Hùng
Mình nằm, đọc lại cẩn thận và nghe một loạt nhạc phổ từ bài thơ của cô giáo Lam Hà Tĩnh "Đất nước mình ngộ quá phải không anh", đang buồn nẫu ruột thì gặp bài thơ cũng... buồn không kém. Lần mò một hồi thì ra là của một cô bé quê gốc Quảng Trị nhưng đang học ở trường chuyên Hùng Vương, Gia Lai. Lần mò một hồi nữa thì được cô giáo Hà Hoài Phương cho biết, cháu này chính là người đã có một bài viết rất lạ về tiểu thuyết "Nỗi buồn chiến tranh" mà cô Phương- tổ trưởng tổ văn trường Hùng Vương- mới chuyển cho mình và mình đã FW cho TKTS với bút phê: "In số tới". Cháu tên là Đức Hiền Nguyễn, học lớp 11 chuyên văn trường Hùng Vương...
Bài thơ ấy đây (thực ra là cháu viết trên fb chứ cũng không hẳn là cháu làm thơ, và hãy nhớ là cháu đang học lớp 11):
KHÔNG TÊN
Pleiku, Gia Lai trời buồn.
con gọi về Quảng Trị quê con
Mệ ơi năm ni có hội Cầu Ngư không mệ?
để con về!
“e có đó con nờ…”
câu trả lời ngậm đầy nước mắt.
Mệ ơi ngoài miềng chừ ăn chi mệ?
“ ăn mắm, ăn ruốc, ăn tạm rứa thôi…”, mệ cười
câu trả lời chua xót đắng cay.
Mệ ơi, rứa họ có nói chi hay mần chi cho dân miềng không mệ?
“ chờ thôi chớ chừ mần răng con…”
câu trả lời thấp thỏm trong chán chường tuyệt vọng.
Thương cho dân mình…
Hồi xưa nước miềng Bắc Nam chia cắt
có khi mô, chừ biển với miềng bị chặt đôi!
răng quê miềng toàn vỹ tuyến 17 ??!
Mệ ơi, có khi mô
Cửa Tùng, Cửa Việt quê miềng lóng lánh, chừ hoang phế, đục ngầu…
Có khi mô
Đò lên Thạch Hãn xin chèo lẹ
Đáy sông hóa chất, nước tanh rình
Thơ văn là tiếng vọng dĩ vãng!
Có khi mô
dăm năm sau con về
Nỏ hề còn “ những con cá tươi nguyên thân bạc trắng”
Nỏ hề còn mấy cấy xuồng con như mấy con rùa đen trong ký ức của con
Nỏ hề còn hàng dương reo trong cái ngọt dịu của hơi gió muối
Nỏ hề còn Biển
Nỏ hề còn linh hồn của xứ miềng
Có khi mô
con đứng trên cửa địa đạo ngó ra
Cồn Cỏ điêu linh
sóng đen tát mạnh vào đá
Biển quê miềng còn mô?
Con muốn làm nhà báo
Con muốn làm luật sư
Con muốn làm công an
Con muốn làm lãnh đạo
Nhưng bây giờ con sợ
làm tổn hại đến đất nước của con…
Pleiku, Việt Nam trời buồn…

GEORE WASHINGTON*
( với GS Trần Đức Trung và HDTN TSK)
Khi tóc đã bạc
Tôi tìm đọc và ngưỡng mộ ông!
George Washington
Một anh hùng dân tộc!
Một vị tướng tài!
Một nhà ái quốc!
Một vị “vua” từng không thích làm “vua”!
Khi bắt buộc phải làm “vua”
Thì làm một vị “vua” anh minh xuất chúng!
George Washington
Hơn hai trăm năm
Ông bị che khuất bởi lập trường của cuộc chiến tranh lạnh
Nên chúng tôi biết rất ít về ông
Nên chúng tôi không có dịp biết để tránh
Thường sau chiến tranh là một chế độ độc tài
Và một hiến pháp tiến bộ có thể ngăn được việc đó
Như ông đã làm cho nước Mỹ của ông!
George Washington
Ông không để lại một chủ nghĩa hay một học thuyết gì
Chỉ để lại một nền cộng hòa phổ thông đầu phiếu
Chỉ với bấy nhiêu thôi
Hơn hai trăm năm sau nhân loại
Bỗng hiểu về tầm vóc vĩ nhân:
George Washington- Vĩ đại!
Chủ nhật 11/11/2014
* George Washington (1732-1799)Vị tổng thống đầu tiên của nước Mỹ.



Phải chăng đã đến lúc nên xây một THÁP CHUÔNG HÒA BÌNH ở Việt Nam, bên sông Bến Hải hoặc tại Thành Cổ Quảng Trị. Hoan nghênh “bộ đôi” Obama—Kerry như những quốc khách, liệu có biểu tượng nào ý nghĩa hơn nếu như ngay dưới chân tháp chuông ấy, sẽ vinh danh tất cả những ai thuộc thế hệ “khai sơn phá thạch”, đã đặt nền móng và phát triển bang giao Việt—Mỹ được như hôm nay?
http://cdn9.truongsahoangsa.info/files/2012/12/viet-my-bang-huu.jpg
“Hãy đập tan các ngọn núi nghi kỵ thành những phiến đá để xây dựng con đường dẫn đến lòng tin. Chúng ta hãy biến những tiếng nói còn bất hòa thành bản giao hưởng của tình anh em, bằng hữu...” - (Mục sư Martin Luther King)
Lịch sử có lúc là một vòng tròn định mệnh. Đọc “Địa-chính trị trong chiến tranh Việt Nam”[1] của James Burnham, chuyên gia phân tích cho Cơ quan Tình báo Chiến lược (OSS), tiền thân của CIA, càng thấm thía điều này. Hơn nửa thế kỷ trước, Burnham coi chiến tranh Việt Nam như là một phần của cuộc tranh hùng để giành quyền kiểm soát Đông Nam Á và chiếm thế thượng phong tại Thái Bình Dương. Trong một bài viết ngày 20/11/1964, ông nhận xét: “Cuộc chiến tại Việt Nam không phải là vấn đề địa phương, cục bộ. Đó là một trận chiến quan trọng trong cuộc tranh giành châu Á, Tây Thái Bình Dương và Biển Đông”. 52 năm sau, BIỂN ĐÔNG lại nổi sóng. Lần này, bộ phận chính trong “vở diễn” đã thay đổi. Trung Quốc từ chỗ “chống lưng” cho Việt Nam (trong kháng chiến) cũng là để mượn đường xuống Đông Nam Á, nay vẫn kiên định mục tiêu ấy, nhưng đã bước lên vũ đài trong một vai diễn mới. Với “giấc mộng Trung Hoa”, Trung Quốc quyết vượt đại dương để “ăn thua” với Hoa Kỳ. Điều không may là Việt Nam vẫn nằm trên đường hành tiến của Tàu. Trước đây, Ngoại trưởng Nguyễn Cơ Thạch từng ví “Việt Nam như con tốt biết đi” trên bàn cờ, chứ không phải chỉ thụ động chờ để bị/được đẩy sang sông. Hoài niệm từ quá khứ, nghiệt ngã của thực tại và khát vọng vào tương lai chưa khi nào lại dồn nén làm nên bao chữ “NẾU”. Từng là bãi chiến trường qua nhiều thời đại, Việt Nam làm thế nào để tránh kịch bản của một “cuộc chiến ủy nhiệm mới”, để trở thành miền đất của hòa bình—thịnh vượng cho hôm nay và cho muôn đời sau?

Đối tác chiến lược

Từ quan hệ “đối tác toàn diện” Việt—Mỹ tiến tới “đối tác chiến lược” là dự định từ nhiều năm nay của hai chính quyền, cả Hà Nội lẫn Washington. Tuy nhiên, kế sách này thiếu vắng quyết tâm để đột phá. Hiện thực hóa nội hàm “đối tác chiến lược” rồi đây sẽ còn gặp nhiều cản trở nữa trên thực tế? Điều này tùy thuộc vào lòng tin dành cho nhau và sự đắn đo của mỗi bên trong tương quan với các mối bang giao khác. “Sấm to mưa nhỏ!” Giới học giả nhận xét, trong khi Trung Quốc đang nhào lộn “rock and roll” (xác quyết và hung hăng) trên Biển Đông thì cặp đôi Mỹ—Việt vẫn đang đi bài “slow waltz” (chậm rãi và thiếu quyết tâm). Mỹ chưa cứng rắn đủ độ? Hay tại ta vẫn “lửng lơ con cá vàng”? Thật ra đã có dấu hiệu cho thấy Việt Nam bắt đầu giãn ra với Trung Quốc, nhưng “không giãn quá xa” và nhích dần về phía Mỹ, nhưng “cũng không nhích quá gần”. Lỗ hổng về sách lược ấy là cơ hội lớn cho Trung Quốc và gây khó khăn cho chính ta[2]. Nhưng một tin đáng khích lệ là Việt Nam vừa khởi xướng việc chuẩn bị ký “đối tác chiến lược” với Philipinnes. Khi Hiệp định có hiệu lực, trong trường hợp bị tấn công, Philippines sẽ hợp tác về quân sự với Việt Nam. Và lúc ấy, Mỹ với tư cách là “đối tác chiến lược” của Philippines và Việt Nam, sẽ có quyền hỗ trợ cho cả Manila lẫn Hà Nội. Là một siêu cường, nhưng Mỹ vẫn vướng một số vấn đề trong nội trị và ngoại giao. Khủng hoảng mang tên Trump chỉ là một trong những thách thức ấy. Tân chính phủ Việt Nam, với đường hướng của Đại hội XII, đang khẩn trương bộn bề bao công việc. Tuy mỗi nước có nhiều vấn đề ưu tiên, nhưng không thể có chuyện ai lo việc người nấy. Bởi lẽ, cả hai đều phải đối phó với nhiều mối đe dọa chung.

Biển Đông chỉ là một. Cái bao lơn ra Thái Bình Dương này vốn không phải là “nút cổ chai”, nhưng Trung Quốc đang tạo ra một “eo biển chiến lược”. Bắc Kinh liên tục điều dân thường, thiết bị quân sự ra các đảo, san hô họ bồi đắp và chiếm giữ của Việt Nam. Trung Quốc chuẩn bị xây các nhà máy hạt nhân trên Biển Đông làm khu vực rúng động. Nay mai, nếu ông Obama từ Hà Nội về, Trung Quốc lại tuyên bố Vùng nhận dạng phòng không (ADIZ) trên Biển Đông thì thật là “oóc-giơ” ngoại giao cho nước Mỹ. Đối diện với các hiểm họa “sinh tử”, người Việt chịu bắt nạt quen rồi. Nhưng Hoa Kỳ, Nhật Bản, Anh quốc, thậm chí cả châu Âu vừa qua đã và đang phản đối Bắc Kinh khá mạnh mẽ, chẳng nhẽ bó tay? Ở đây, không phải “nhìn Trung Quốc như một nước thù địch thì sẽ biến họ thành kẻ thù” (theo quan niệm cổ hủ thời Nixon). Vấn đề là từ chỗ thả cho “con hổ” Trung Hoa về rừng (sai lầm thời ông Bush con) cho đến khi chính quyền Washington buộc phải tuyên bố “xoay trục”, liệu nước Mỹ sẽ hành động đủ độ để thay đổi quan niệm cũ? Quan niệm thế nào về ba Trung Quốc: thịnh vượng ở phía Đông, đang phát triển ở trung tâm, nghèo đói và hỗn loạn ở phía Tây? Vậy Trung Quốc là mối đe dọa trực tiếp, mà chỉ là vấn đề ngoại giao? Trung Quốc đã là một cường quốc đang so tài quân sự và tranh giành ảnh hưởng trên thực địa với Mỹ? Vẫn biết ông Obama sang đây chẳng phải để tìm câu trả lời ở Việt Nam, từ Việt Nam. Mỹ không thiếu các chiến lược gia. Trên phạm vi toàn cầu, Trung Quốc chưa phải là một siêu cường, nhưng Bắc Kinh đang muốn đòi lại vị trí trung tâm ở Đông Á. Trong khi đó, Mỹ vẫn nhấn mạnh Hoa Kỳ mới là người có thể đặt ra quy tắc cho cuộc chơi chứ không phải Trung Quốc[3].

Nhưng chính sự cạnh tranh ấy càng làm cho chuyến thăm của ông Obama mang tính thời sự. Trong bài diễn văn đầy cảm hứng của ông ở La Habana (Cuba) có một câu thế này: “Tôi không đến đây để kêu gọi các bạn lật đổ bất cứ cái gì. Tôi đến đây chỉ để kêu gọi các bạn hãy kiến tạo lên một cái gì đó!” Liệu Tổng thống sẽ nhắc lại tuyên bố ấy tại Hà Nội? Không chắc lắm, vì bang giao Việt—Mỹ chẳng phải bắt đầu bằng chuyến thăm này. Những đề tài trong đàm phán Mỹ—Việt tại Hà Nội tới đây rất có thể là: 1) Mỹ công nhận Việt Nam là nền kinh tế thị trường; 2) Mỹ dỡ bỏ hoàn toàn lệnh cấm vận vũ khí; 3) Việt Nam cam kết đối với tiến trình “đối tác xuyên Thái Bình Dương” (TPP), đặc biệt là các nghĩa vụ đi kèm, trong đó có vấn đề dân chủ, nhân quyền; 4) Hai bên sẽ hoàn tất quá trình nâng cấp quan hệ lên “đối tác chiến lược”; 5) Cụ thể hóa vai trò của Việt Nam trong “Sáng kiến về Biển Đông” và có thể còn thêm hàng loạt các vấn đề hợp tác khác trên các mặt khoa học-công nghệ-giáo dục. Nghị trình này có thể chưa thành tựu tất cả cùng một lúc. Hai bên có thể thỏa hiệp mức nào đó trong thứ tự ưu tiên trước khi đi tới mục tiêu tối hậu. Liệu quan hệ sẽ có bước ngoặt lớn sau chuyến thăm? Câu trả lời còn tùy thuộc nhiều ẩn số, chứ không chỉ là các thỏa thuận cụ thể. Cuộc sát hạch nghiêm khắc về đường lối đối ngoại có mang lại các chất lượng chiến lược và lòng tin vững chãi cho mối bang giao song phương, cũng như cho quan hệ giữa Việt Nam với phần còn lại của thế giới văn minh hay không? Đáp số bài toán vẫn đang ở phía trước!

Tháng Năm này, nếu chưa đến được Khe Sanh, địa danh Tổng thống Obama từng nhắc tới trong diễn văn nhậm chức, thì nên ưu tiên để ông ghé thăm Hoàng Thành Thăng Long hay sân bay “quốc tế” đầu tiên của Việt Nam, sân bay Lũng Cú. Từ vùng đất ấy, 17 phi công Mỹ đã được chuyển về hậu phương sau khi được giải cứu nhờ vào cái thuở “bộ đội Mỹ là bạn ta, cứu phi công Mỹ mới là Việt Minh”. Thăm chiến trường xưa, không chỉ để ôn lại các hoài niệm, mà còn góp phần hóa giải giữa các bên tham gia cuộc chiến. Mọi vết thương phải được hàn gắn. Biết đâu Tổng thống Obama lại chẳng kể về những lời cầu nguyện của ông tại Nghĩa trang chung Arlington cho cả kẻ thắng lẫn người thua từ cuộc nội chiến khốc liệt và máu lửa Nam—Bắc Mỹ. Ông Obama có thể sẽ nói về quá trình chấp nhận và tôn trọng bên chiến bại cũng có những người anh hùng. Và hẳn nhiên, ông cũng không quên đúc kết cách hành xử văn minh của “bên thắng cuộc” đối với người anh em, về bài học để tránh cảnh nồi da nấu thịt[4]. Mới đây, truyền thông thế giới rất chú ý đến câu chuyện John Kerry là Ngoại trưởng Mỹ đầu tiên đã đặt vòng hoa tưởng niệm ở Hiroshima. Và đặc biệt hơn, Barack Obama cũng sẽ là Tổng thống Mỹ đầu tiên đến thăm Hiroshima khi ông tới Nhật vào tháng Năm này để dự Thượng đỉnh G7. Quả bom nguyên tử thả xuống ngày 6/8/1945 đã làm hơn 20 vạn người Nhật chết. Nếu không bị hai trái bom ấy, chiến tranh có thể sẽ còn tiếp diễn hàng năm nữa, hàng triệu người Nhật và quân Mỹ sẽ chết theo. Trước đài tưởng niệm Hiroshima, người Nhật và người Mỹ đã cùng nhau nhìn lại và sẽ cùng nhau suy ngẫm về nghiệp chướng các bên trải qua, để đưa ra thông điệp hòa giải và hữu nghị cho các thế hệ mai sau.

Thông điệp hòa bình

Phải chăng đã đến lúc nên xây dựng một THÁP CHUÔNG HÒA BÌNH ở Việt Nam, bên bờ sông Bến Hải hoặc tại Thành Cổ Quảng Trị chẳng hạn. Khi hoan nghênh “bộ đôi” Obama—Kerry như những quốc khách, liệu có biểu tượng nào ý nghĩa hơn nếu như tại ngay cái tháp chuông ấy, chúng ta sẽ vinh danh tất cả những người thuộc thế hệ “khai sơn phá thạch” đã đặt nền móng và phát triển bang giao Việt—Mỹ tới bến bờ ngày nay? Trước đây cả chục năm, Washington đánh dấu việc Việt Nam chính thức trở thành thành viên thứ 150 của WTO bằng chuyến thăm Hà Nội của George Bush, tháng 11/2006. Thế rồi một kỷ nguyên được coi là “nồng ấm” trong quan hệ Việt—Mỹ diễn ra sau đó. Tuy nhiên, “đối tác chiến lược” vẫn chưa xuất hiện. Ngay cả tiến trình dân chủ hóa, một tiêu chí đã được đưa vào các Nghị quyết của Đảng, điều mà lãnh đạo Việt Nam cũng đã hứa hẹn với Bill Clinton khi ông thăm Hà Nội tháng 11/2000, vẫn còn là điều mong đợi. Vâng, một Tháp chuông Hòa bình trong trường hợp này sẽ thắp sáng thêm niềm tin vào mối bang giao Mỹ—Việt đầy duyên nợ. Cuộc tìm lại nhau như sự đoàn tụ giữa những người anh em được hình dung biết bao cảm động! (It’s very emotional!) Và cái định đề “không gì là không thể trong quan hệ Hoa Kỳ-Việt Nam”[5] của ông đại sứ Mỹ ở Hà Nội Ted Osius sẽ không bị cho là quá lạc quan. Mọi người sẽ càng tin tưởng hơn vào nhận xét có ý khích lệ khi ông xác quyết rằng: “Đánh cược vào người Việt Nam, bạn sẽ luôn luôn thắng, vì Việt Nam thường quật cường trước khó khăn... Khi gia nhập WTO, Việt Nam cũng thực hiện được cam kết. Tôi tin tưởng Việt Nam sẽ thực hiện được các cam kết trong TPP. Điều này không dễ dàng, nhưng tôi đã thấy sự quyết tâm lớn đến từ phía các bạn để tận dụng các lợi ích của TPP và các FTA khác”[6].

TTP là hiệp định thương mại tự do (FTA) của thế kỷ 21. Nhưng TPP còn là xương sống của chiến lược “xoay trục” hay “tái cân bằng” của Hoa Kỳ. Không phải ngẫu nhiên, khi chỉ mới ngỏ ý tham gia với quy chế “quan sát viên”, Việt Nam đã được mời dự các cuộc đàm phán chính thức. Không nước nào sau Việt Nam được thụ hưởng cái quy chế đặc biệt ấy. Với TPP, các chuyên gia đều cho rằng[7], từ nay cho tới năm 2030, GDP của Việt Nam sẽ tăng thêm 10%, còn xuất khẩu sẽ tăng thêm 30%. Sự mong đợi của mỗi bên không phải không có cơ sở. Các nhà nghiên cứu còn có xu hướng muốn so sánh TPP với Hiệp nghị Giơ-ne-vơ 1954 và Hiệp định Pa-ri 1973, chỉ đơn thuần về ý nghĩa tạo bước ngoặt cho các vận động tự thân trong lòng xã hội Việt Nam. Vấn đề là phải HÀNH ĐỘNG! Hành động để cùng thắng. Nếu không hành động một cách triệt để theo lời văn và tinh thần các hiệp định quốc tế đã cam kết, chúng ta sẽ đánh mất cơ hội. Không phải ngẫu nhiên, đại sứ Ted Osius đã đưa ra lời cảnh báo được đánh giá là ông vung “cái gậy” khá đúng lúc: “Là một người bạn của Việt Nam, tôi kêu gọi các nhà lãnh đạo Việt Nam hãy nhận ra những khả năng được—mất trong tình hình hiện nay. Tuy TPP chủ yếu là một hiệp định thương mại, một số thành viên Quốc hội Hoa Kỳ cho biết, họ sẽ cân nhắc những thông tin ghi nhận được về tình hình nhân quyền của Việt Nam khi họ bỏ phiếu, và kết quả bỏ phiếu có thể là sít sao. Những tiến bộ có ý nghĩa về nhân quyền ở Việt Nam sẽ giúp tạo điều kiện để Hiệp định TPP được phê chuẩn nhanh chóng hơn”[8].

Theo một triết lý lâu nay của Hoa Kỳ, các nền dân chủ trên thế giới ít khi gây chiến tranh với nhau, các nước ấy thường hợp lực với nhau để chống lại các quốc gia phi dân chủ. Đó là nguyên nhân sâu xa để nước Mỹ ngày nay luôn cổ võ cho việc xây dựng dân chủ và nhân quyền trên toàn cầu. Tuy nhiên, Washington cũng đủ linh hoạt để chấp nhận các khoảng cách biệt và sự khác biệt để ưu tiên cho những vấn nạn cấp bách trong từng giai đoạn nhất định. Vì vậy, cho dù ngày 13/4/2016, Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ vừa cho công bố “Báo cáo thường niên về tình trạng nhân quyền ở Việt Nam”, chúng ta tin rằng, đấy chỉ có thể là một trong các vấn đề còn tồn đọng trong quan hệ song phương, chứ quyết không phải là trở lực mà hai bên không thể vượt qua. Chiến tranh Lạnh đã lùi về dĩ vãng, tuy vẫn có nước đang lăm le sẽ mang “bầu không khí” chiến tranh Lạnh trở lại! Nhưng Hoa Kỳ không phải là quốc gia dễ bị bắt nạt. Và nước Mỹ đã không hề giấu diếm ý chí chính trị phải duy trì bằng được cái trật tự hiện hữu. Trong Thông điệp liên bang đầu năm nay, Tổng thống Obama đã khẳng định như thế. Tương tự, nhân chuyến thăm Hà Nội được coi là để tiền trạm cho chuyến công du của Tổng thống Obama sắp tới, ngày 21/4, Thứ trưởng Ngoại giao Mỹ Antony Blinken đã tái khẳng định sẽ mở rộng sự hiện diện, đẩy mạnh sự hợp tác với các bạn bè của Mỹ trong khu vực châu Á—Thái Bình Dương. Ông Thứ trưởng còn cho biết thứ tự ưu tiên sẽ là: các đồng minh, đối tác truyền thống như Nhật Bản, Hàn Quốc, Philippines, rồi mới đến các đối tác mới nổi như Việt Nam.

Hợp tác toàn diện với Mỹ, nâng chất lượng hợp tác ấy tiến lên tầm “đối tác chiến lược” sẽ là cơ sở để có thể chung sống hòa bình với Trung Quốc. “Mười điều răn” Trung Quốc cần làm để có giải pháp chung cuộc về Biển Đông là do Carl Thayer, giáo sư danh dự của Đại học New South Wales (Úc) đưa ra sau khi ông nhận thấy Trung Quốc không áp đặt được các quốc gia trong khu vực chấp nhận “quyền lịch sử” và “chủ quyền không thể chối cãi”[9]. Dù thế, Trung Quốc vẫn chưa chịu từ bỏ luận điệu phi pháp: “Những gì tôi chiếm được là của tôi, không bàn đến nữa; những gì các anh giữ lại, chúng ta sẽ thảo luận để chia phần!” Trung Quốc tung đòn Tôn Tử “không đánh mà thắng”, chứ chưa làm chiến tranh lớn, đồng thời, đe nẹt mua chuộc ASEAN, có nước sợ phải theo, có nước tham bị mắc lỡm. Công cuộc chung sống hòa bình với Trung Quốc, vì vậy, sẽ cực kỳ khó khăn. Chỉ có thể đi tới giải pháp tổng thể về Biển Đông và có giải pháp về tranh chấp biển đảo Việt—Trung nếu như các nỗ lực ngoại giao quốc tế có thể biến vùng biển này trở thành “ngã tư đường” của thế giới. Nếu Trung Quốc càng hung hăng, thế giới càng được đánh thức, thấy rõ hơn tầm mức nguy hiểm của vấn đề. Các nước lớn cũng lần lượt tỏ thái độ cứng rắn hơn. Mọi người bắt đầu nhìn nhận Biển Đông đang trở thành một vùng tranh chấp quyền lợi của tất cả các nước trong thế kỷ 21, chứ không còn là xung đột riêng giữa các nước nhỏ trong vùng với Trung Quốc nữa. Ngay đến châu Âu cũng vào cuộc, như hội nghị G7 vừa qua đã thể hiện. Ai cũng thấy phải cùng chung tay bảo vệ “trật tự toàn cầu” mà Trung Quốc muốn phế bỏ. Ðây là một cơ hội lớn cho nước Việt Nam, cho dân tộc Việt Nam!

*

Hiển nhiên, chỉ có thể tận dụng cơ hội nói trên, nếu biết phát huy tối đa sức mạnh đồng thuận trong nước với các nhân tố mới của thời đại. Trung Quốc cưỡng chiếm biển đảo của ta hơn bốn mươi năm có lẻ. Chỉ còn mấy năm nữa là hết thời gian sử dụng công cụ pháp lý. Khi có tranh chấp lãnh thổ mà giữa các kháng nghị có khoảng gián đoạn 50 năm thì những đòi hỏi sau đó sẽ trở nên vô hiệu. Tới đây là cơ hội cuối cùng để Việt Nam đưa tranh chấp ở Biển Đông ra hệ thống toà án quốc tế. Cách hành xử này chứng minh rằng Việt Nam là nước tôn trọng luật pháp và là thành viên có trách nhiệm trong cộng đồng thế giới. Nâng quan hệ với Hoa Kỳ từ mức “đối tác toàn diện” lên tầm “đối tác chiến lược” là đòi hỏi cấp bách của tình hình trong nước và quốc tế. Nhưng điều quan trọng và quyết định là hình thức và nội dung của chất lượng bang giao này phải luôn luôn tương thích với nhau. Bổ sung chất lượng bang giao này vào hệ thống “đối tác chiến lược” của Việt Nam là bước gia cố vững chắc hơn vị thế quân bình của ta trong các cấu trúc an ninh khu vực và toàn cầu. Và nhờ vào tập hợp các điểm quân bình này mà chúng ta sẽ tối ưu hóa được các mục tiêu chiến lược qua việc giải bài toàn “cân bằng động”, xử lý quá trình tương tác giữa nhiều lợi ích đan xen liên quan đến các vấn đề địa-chính trị của Việt Nam và khu vực. “Noel một năm chỉ đến có một lần.”[10] Đừng để cơ hội tuột khỏi tay! “Liên quân” Mỹ—Việt đang vào hồi cao trào. Bóng đã được chuyền vào trước khung thành (khu vực cấm). Điều quan trọng là đừng để bóng vượt xà ngang. Trên thế liên lập của một sân chơi “phẳng, nóng và chật”, tư duy cùng thắng (win—win) là điều khôn sáng và là sự lựa chọn minh triết nhất cho tất cả các bên./.

(Nam Đồng—Hà Nội, những ngày cuối tháng Tư, viết nhân dịp các nhà ngoại giao Mỹ—Việt chộn rộn chuẩn bị cho Barack Obama, Tổng thống thứ ba của Hoa Kỳ thăm Việt Nam cuối tháng Năm, 2016).

TS. Đinh Hoàng Thắng

26 thg 4, 2016

8 SỨC MẠNH ‘PHI THƯỜNG’ CỦA VIỆC NÓI ‘KHÔNG’
trích từ fb Lê Thẩm Dương.

1. “Không” giúp bạn nhận ra giá trị thật của bản thân.
Đôi khi bạn lầm tưởng rằng mình rất giỏi về cái này cái kia, nhìn xuống chẳng ai bằng mình nhưng khi nhìn lên thì mình chẳng bằng ai. Bị từ chối sẽ khiến bạn thức tỉnh. Bạn sẽ nhận ra mình cần phải trau dồi nhiều hơn nữa, cố gắng nhiều hơn nữa, chứ không phải cứ 'mình là số một' đâu nhé.
2. “Không” nhắc chúng ta cái gì cũng có giới hạn của nó.
Và đồng thời cũng nhắc bạn chớ đi quá xa giới hạn của chính bản thân mình. Cái gì cũng có giới hạn, bạn nên nói “không” những lúc cần thiết, và biết dừng lại đúng lúc nếu như ai đó nói “không” với bạn.
3. “Không” giữ bạn đi đúng mục tiêu cuộc đời.
Khi mà mục tiêu của bạn bị rất nhiều những tác động ngoại cảnh khiến cho méo mó, bạn cần giữ vững lập trường, nói “không” với những cám dỗ để theo đuổi đến cùng mục tiêu cuộc đời.
4. “Không” bảo vệ bạn khỏi những tổn thương không-đáng-có.
Con người rất kì lạ ở chỗ, đôi khi rõ ràng trong lòng mình không hề hài lòng, nhưng lại tỏ ra vui vẻ. Đôi khi rất khó chịu, nhưng lại cả nể không muốn làm mất lòng ai. Nói “không” chính là cách để bạn không còn phải tự dằn vặt bản thân vì làm những gì mình không muốn.
5. “Không” khiến bạn mạnh mẽ và bản lĩnh hơn.
Chẳng thể phủ nhận, khi bị người khác ném từ “không” lạnh ngắt vào mặt, ai mà chẳng đau lòng. Nhưng có như vậy, bạn mới mạnh mẽ và bản lĩnh hơn trên những bước đường tiếp theo. “What doesn’t kill you makes you stronger”.
6. “Không” rèn cho bạn sự quyết đoán.
Hãy tập nói “không” những lúc cần thiết, bạn sẽ học được tính quyết đoán. Sự quyết đoán là một nhân tố quan trọng nếu như bạn muốn thành công trong sự nghiệp sau này.
7. Nói “không” khiến người khác không làm tốn quá nhiều thời gian của bạn những lúc không cần thiết.
Nếu bạn nói “Có” quá nhiều, người ta sẽ gọi bạn cả những lúc không cần thiết, nhờ bạn làm cái này cái kia trong khi bạn chẳng có đủ thời gian. Nói “Không”, người khác sẽ thận trọng hơn mỗi khi nhờ bạn điều gì đó, và bạn sẽ không phải cả nể cố giúp đỡ trong khi mình còn quá nhiều việc để làm.
8. “Không” dạy bạn biết trân trọng hơn giá trị của từ “Có”.
Bị nói “Không” nhiều, đến khi có ai đó “Có” với bạn, sẽ là một cảm giác siêu tuyệt vời, sẽ là thời khắc bạn trân trọng cuộc sống hơn bao giờ hết, từ “Có” sẽ có giá trị hơn gấp nhiều lần trong cuộc đời bạn cho mà xem.
-st-

16 CÂU NÓI SẼ CHO BẠN THÊM SỨC MẠNH ĐỂ CỐ GẮNG
trích từ fb LÊ THẨM DƯƠNG 
1. Cuộc sống không phải là phim ảnh, không có nhiều đến thế... những lần không hẹn mà gặp. Vậy nên đừng từ bỏ cơ hội khi vẫn còn có thể tiếp tục.
2. Hãy tự nhủ, cần phải sống chân thực. Người khác nhìn mình bằng con mắt nào đi chăng nữa, bạn vẫn có chính mình để tin tưởng vào.
Hãy tự nhủ, cần phải sống vui vẻ, không cần nghĩ có phải có ai đang để tâm tới mình hay không. Bởi một người cũng có thể sống cuộc sống tươi đẹp.
Hãy tự nhủ, những lúc buồn có thể khóc đến nhem nhuốc cả mặt, nhưng sau đó, cần phải ngẩng đầu cười thật xinh tươi.
3. Thế giới bạn không bước vào được thì đừng cố chen vào, làm khó người khác, lỡ dở mình, hà tất chứ?
4. Đừng bao giờ thay đổi mình vì người khác. Người đã không thích bạn rồi thì họ cũng chẳng thèm quan tâm bạn thay đổi thế nào đâu.
5. Phụ nữ không có sức hấp dẫn mới cảm thấy đàn ông trăng hoa. Đàn ông không có thực lực mới cảm thấy phụ nữ thực dụng!
6. Có một ngày bạn sẽ hiểu, lương thiện khó hơn thông minh nhiều. Thông minh là một loại tài năng thiên phú, còn lương thiện lại là một sự lựa chọn.
7. Đừng nên dùng những lời tuyệt tình để làm tổn thương đến người mà bạn yêu vào lúc tâm tình tồi tệ nhất.
8. Tất thảy mọi vấn đề đều là vấn đề của bản thân.
9. Thứ không cần, có tốt đến đâu cũng là rác.
10. Nếu bạn không mù, thì đừng chỉ dùng tai để hiểu một ai đó.
11. Những chuyện không cần giải thích kia, vào giây phút bạn nói ra, bạn đã thua.
12. Những phiền não trong cuộc đời được gói gọn trong 12 chữ: Không buông được, nghĩ không thông, nhìn không thấu, quên không nổi!
13. Hãy nói một tiếng xin lỗi với bản thân mình, bởi những năm qua đã không học cách yêu lấy mình!
14. Trong cuộc sống, giai đoạn khó khăn nhất không phải là không ai hiểu bạn, mà là... bạn không hiểu chính mình.
15. Thực ra những người hay cười, lại luôn cần người khác yêu thương. Nên nhớ đừng bỏ qua họ.
16. Cuộc sống khó nhưng vui hơn môn toán rất nhiều. Bởi không ai giống ai, mỗi người đều có thể tự tìm cho mình một đáp án.
-st-

25 thg 4, 2016


Gửi ai đã và sắp đến tuổi già.


Bài viết của một tác giả không nhớ rõ tên, có một nội dung quá thâm thuý, dành cho những ai trong tuổi Cao Niên nếu muốn có một đời sống hạnh phúc trong những ngày còn lại trên trần gian này, trước khi thân xác trở về cát bụi thì nên suy luận những điều được nêu ra trong bài viết này.
IMG_4677.GIF
Đời người thật ngắn ngủi. Nhớ lại vào lứa tuổi đôi mươi, chúng ta lang thang trong khuôn viên trường đại học, vui cười vô tư và bây giờ đã hơn 40 năm trôi qua rồi. Đời người thoáng chốc đã già !
Bây giờ, những năm còn lại trong cuộc đời của một người, chúng ta cần sống thanh thản, sống thoải mái, sống hạnh phúc vì qua một ngày, chúng ta đã mất một ngày. Vì vậy, một ngày đến, chúng ta vui một ngày. Vui một ngày…rồi không biết được bao nhiêu ngày nửa. Hạnh phúc là do chính mình tạo ra, vui sướng cũng do chính mình tìm lấy vì những niềm vui ấy đã ẩn chứa trong những sự việc nhỏ nhặt xãy ra trong đời sống.
IMG_4678.JPG
Hạnh phúc là những gì hiện đang ở chung quanh chúng ta, trong tầm tay chúng ta. Nhà nho Nguyễn Công Trứ quan niệm “ Tri túc, đãi túc, tiện túc, hà thời túc. Tri nhàn, đãi nhàn, tiện nhàn, hà thời nhàn”…
Tiền rất quan trọng trong đời sống của con người nhưng tiền không phải là tất cả. Đừng quá coi trọng đồng tiền và cũng đừng lệ thuộc vào đồng tiền, mặc dù biết rằng nếu không có tiền thi làm sao chúng ta sống, làm sao để được thoải mái.
Ta vẫn biết khi ta ra đời,ta đâu có mang nó đến và khi ra đi, chúng ta cũng không mang nó theo.
Đồng tiền có thể mua một lâu đài to lớn nhưng đồng tiền không mua được mái ấm gia đình.
Đồng tiền giúp chúng ta mua được nhiều thứ tiện nghi trong cuộc sống nhưng đồng tiền không mua được sức khỏe cũng như hạnh phúc trong đời sống.
Quảng đời còn lại thì quá ngắn ngủi, ta phải sống những ngày tháng cho đáng sống, ta phải làm cho cuộc đời thêm phong phú .
Những gì cần ăn thì cứ ăn, cần mặc thì cứ mua sắm, muốn đi du lịch thì cứ đi. Tập cho mình có nhiều đam mê, tự tìm niềm vui cho chính mình.
IMG_4679.JPG
Vào trong internet để gửi thư cho bạn bè, để chia sẻ một tin hay, một chuyện vui, một bản nhạc, đọc những bài viết có giá trị, hay “chat” với người quen biết. Chúng ta cần trao dồi bộ óc để trí nhớ vẫn còn sáng suốt.
Nếu có người bạn cần giúp, ta cứ mở lòng nhân ái, tốt bụng với mọi người. Rảnh rổi đi làm những việc từ thiện xã hội, giúp một tay tại những nơi tôn kính như nhà Chùa, nhà Thờ,… lấy việc giúp người làm niềm vui, đó là những thú vui trong tuổi già
IMG_4680.JPGHơn nửa đời, chúng ta dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái, bây giờ thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho chính mình, quan tâm bản thân, sống thế nào cho thanh thản, vui vẽ.
Việc gì muốn thì làm, ai nói sao thì mặc kệ vì mình đâu phải sống để người khác thích hay không thích, nên sống thật với mình. Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức, ăn uống quá kiêng cử thì không đủ chất bổ dưởng, quá nhàn rổi thì buồn tẻ, quá ồn ào thì khó chịu…
IMG_4681.JPGCuộc sống tuổi già thật đa dạng, nhiều màu sắc nên ta cần có nhiều bạn bè, nhiều nhóm bạn bè hoặc tham dự vào những sinh hoạt trong các Hội đoàn ái hữu lành mạnh. Gặp bạn, nói ra những điều phiền muộn cho nhau nghe. Hãy tìm cách gặp gở bạn bè và người thân vì không còn nhiều thời gian nửa.
IMG_4659.JPGMột người lớn tuổi, sống cô đơn, biệt lập, không đi ra ngoài, không giao thiệp với bạn hữu, thế nào cũng đi đến chổ tự than thân trách phận, bất an, lo âu, ủ dột và tuyệt vọng. Từ đó bắt nguồn của bao nhiêu căn bệnh. Đừng bao giờ nói, hay nghỉ là: “ Tôi già rồi, tôi không giúp ích được cho ai nửa”. Đừng nói những lời hay những tư tưởng có ý tuyệt vọng.
IMG_4683.JPGNgười già chỉ sảng khoái khi được có bạn tâm giao, đó là một liều thuốc bổ mà không Bác sĩ nào có thể biên toa cho ta mua được.
Ở tuổi hiện tại, chúng ta đừng nghỉ đến đồng tiền, đừng nghỉ đến giàu hay nghèo nửa và cũng đừng than trách hay hối hận vì những lầm lỗi trong quá khứ và cũng đừng tự hỏi là tại sao bây giờ ta không có nhiều tiền. Đừng nói ta không có tiền.

Có những thứ hiện đang chung quanh ta rất quí giá mà có nhiều tiền cũng không mua được, đó là người phối ngẩu của chúng ta.
Nếu có chút ít đồng tiền thì cứ tiêu xài những gì ta cần vì sẽ có lúc chúng ta để lại cho người khác xài. Nếu hôm nay ta còn khoẻ mạnh, còn ăn được những món ăn ta thích và ăn biết ngon là ta đã có một khối tài sản to lớn trong tuổi già.
IMG_4684.JPGRồi ta tìm đến những người bạn cùng nhau uống tách trà nóng, ly cà phê buổi sáng, kể chuyện năm xưa hay trao đổi những kinh nghiệm trong cuộc sống hiện tại.
IMG_4685.JPG
Cuối tuần, hẹn nhau với người bạn đi câu cá, hưởng không khí trong lành của thiên nhiên và cũng để cho tâm tư lắng đọng, tinh thần thanh thản. Đó là những niềm vui trong cuộc sống cuả tuổi già.
Posted by Việt Anh

24 thg 4, 2016


LÀ AI KHÔNG QUAN TRỌNG, QUAN TRỌNG LÀ Ở CẠNH AI?
lê thẩm dương

Đi cùng ruồi thì tìm được nhà vệ sinh
Đi cùng ong thì tìm được hoa thơm
Đi cùng người giàu học cách kiếm nhiều tiền
Đi cùng ăn mày học được cách xin cơm.
Trong thực tế cuộc sống, bạn quen biết ai thực chất rất quan trọng, thậm chí điều đó có thể thay đổi vận mệnh cuộc đời bạn, quyết định mọi thắng bại trong cuộc sống của bạn.
Sống cùng với một người nào đó qúa lâu, bạn cũng dần trở thành giống họ. Ở cùng với người chăm chỉ, bạn sẽ không lười biếng. Ở với người tích cực bạn sẽ không tiêu cực.Cùng với người thông minh, bạn cũng nhận được những ảnh hưởng tốt...
Các nhà nghiên cứu khoa học cho rằng : “ Con người là động vật duy nhất tiếp nhận các gợi ý”. Gợi ý tích cực, ảnh hưởng rất tốt tới tinh thần và trạng thái sinh lý của con người, kích thích mọi tiềm năng nội tại, phát huy khả năng tiềm ẩn của mỗi người, khiến họ trở nên tiến bộ, hưng phấn và vui vẻ.
Hãy tránh xa những người tiêu cực, nếu không trong vô thức họ sẽ lấy đi ước mơ của bạn, khiến bạn dần dần mất đi bản thân, trở thành một con người tầm thường.
Người tích cực giống như ánh mặt trời vậy, chiếu đến nơi đâu nơi ấy liền sáng bừng lên.Người tiêu cực giống như mặt trăng, mùng một, mười lăm không giống nhau,thay đổi thất thường.
Thái độ thay đổi tất cả, tính cách quyết định vận mệnh. Thái độ thay đổi, tương lai thay đổi, tính cách khác nhau sẽ sinh ra những con người khác nhau.
Có người nói, đời người có điều may mắn:
Đi học gặp được người thầy tốt.
Đi làm gặp được sư phụ giỏi
Lấy vợ tìm được người hợp với mình.
Có khi chỉ cần một nụ cười ngọt ngào, một lời hỏi thăm quan tâm của họ cũng đủ khiến bạn trở thành một người đặc biệt, hạnh phúc hơn người.
Bất hạnh nhất trong cuộc sống chính là: Bên cạnh bạn không có những người tích cực, thông minh. Cuộc sống của bạn sẽ trở nên nhạt nhẽo, tầm thường.
“Bạn là ai không quan trọng, quan trọng là ai ở bên cạnh bạn”

20 thg 4, 2016

Dễ đột quỵ khi tắm đêm

20/04/2016 09:21 GMT+7
TTO - Các bác sĩ cho biết thường tiếp nhận bệnh nhân bị liệt mặt ngoại biên, đau mỏi vai gáy cảm lạnh, hoặc chóng mặt té ngã, đôi khi nghiêm trọng hơn như bị đột quỵ, tử vong khi đang tắm.
Minh họa LapBác sĩ Lê Cao Phương Duy, trưởng khoa tim mạch can thiệp Bệnh viện Nguyễn Tri Phương 
(TP.HCM), cho biết có những trường hợp đột ngột gồng người, tím tái, ngưng tim, ngưng thở, tử vong ngay sau khi tắm đêm.
Khi xác định nguyên nhân, hầu hết là do tai biến mạch máu não (đặc biệt là nhồi máu não) hoặc nhồi máu cơ tim cấp.
Nhiều người đã tử vong trước khi đến bệnh viện hoặc tử vong tại bệnh viện dù được điều trị tích cực.
Không có lợi cho cơ thể
Sau một ngày lao động vất vả, đến tận đêm nhiều người mới có thời gian đi tắm, cũng có những người không bận bịu gì nhưng vẫn có thói quen tắm đêm trước khi đi ngủ vì chỉ như vậy họ mới có cảm giác sạch sẽ.
Bác sĩ Phương Duy nhấn mạnh: dù đi tắm đêm vì lý do gì thì tắm đêm vẫn dễ bị đột quỵ do người tắm bị tai biến mạch máu náo, bị nhồi máu cơ tim cấp hoặc cơn đau thắt ngực.
Ngoài ra, tắm đêm còn có thể gây ra tình trạng nhiễm trùng phổi, đặc biệt ở những người đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, suy giảm miễn dịch.
Nhiệt độ nước tắm không phù hợp với nhiệt độ cơ thể, cơ thể sẽ tự điều chỉnh bằng cách co mạch hoặc giãn mạch để giữ nhiệt hoặc thoát nhiệt. Khi mạch máu não bị co lại đột ngột sẽ dễ gây ra đột quỵ do nhồi máu não hoặc mạch vành (mạch máu cung cấp máu cho tim) co thắt đột ngột, có thể gây ra nhồi máu cơ tim cấp.
Đặc biệt ở những người có bệnh lý đau thắt ngực do co thắt mạch vành, khi tắm đêm rất dễ xảy ra cơn đau thắt ngực do mạch vành co thắt quá mức.
Với những người cơ thể đang nóng nực, lỗ chân lông đang mở để thoát nhiệt nếu tắm đột ngột nước sẽ ngấm vào lỗ chân lông gây ra tình trạng cảm lạnh.
Những người đang suy giảm miễn dịch, phụ nữ có thai, người già yếu tắm như vậy dễ bị viêm phổi, nhiễm siêu vi, cảm cúm...
Khi tắm đêm hoặc để đầu ướt đi ngủ, mạch máu não sẽ có xu hướng giãn, gây nên hiện tượng nhức đầu. Nếu lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy có thể dẫn đến bệnh đau đầu mãn tính.
Bác sĩ Phương Duy cho rằng tắm đêm là yếu tố thuận lợi để khởi phát bệnh trên những người đã có sẵn bệnh từ trước như: bệnh mạch vành, bệnh mạch máu não... chứ không phải nguyên nhân gây bệnh.
Tắm đêm không có lợi cho cơ thể, thậm chí là cơ hội gây thêm những bệnh nặng khác, do vậy không nên tắm đêm, không nên tắm trong khoảng thời gian hai giờ trước khi ngủ.
Khi đang ở trong phòng lạnh không nên tắm nước nóng quá, hoặc đang nóng nực lại tắm nước lạnh. Nước tắm khác với nhiệt độ cơ thể sẽ gây rối loạn về vận mạch.
Ngay cả khi tắm vào ban ngày, bác sĩ cũng khuyên không nên có sự thay đổi đột ngột về nhiệt độ cơ thể và nhiệt độ nước tắm.
Điều trị bằng 
y học cổ truyền
BS CKII Đỗ Tân Khoa, trưởng khoa khám bệnh Bệnh viện Y học cổ truyền TP.HCM, cho biết Bệnh viện Y học cổ truyền TP.HCM thường xuyên tiếp nhận bệnh nhân bị liệt mặt ngoại biên, đau mỏi vai gáy (hội chứng cổ vai), cảm lạnh hoặc chóng mặt té ngã, đôi khi nghiêm trọng hơn như bị đột quỵ (liệt nửa người do tai biến mạch máu não) khi đang tắm.
Theo y học cổ truyền, khi cơ thể nhiễm phong hàn (còn gọi là tà khí: gió lạnh đột ngột, nơi có gió lùa, nhiễm lạnh quá lâu...) gây tắc trở sự vận hành của khí huyết kinh lạc mà gây bệnh.
Còn theo y học hiện đại, khi tắm gội khuya (thường do lạnh đột ngột...) làm kích thích hệ thần kinh thực vật (cụ thể kích thích hệ giao cảm), gây co thắt hầu hết các mạch máu của cơ quan trong cơ thể nuôi các cơ quan nội tạng và ngoài da. Sự co thắt này thường là đột ngột, gây rối loạn trong cơ thể - phần lớn cơ thể tự điều chỉnh nên không có rối loạn và không gây bệnh lý.
Tuy nhiên ở mức độ nhiễm lạnh nhiều và quá đột ngột hay do cơ thể suy yếu, không có sự điều chỉnh kịp thời gây ra bệnh lý ở nhiều mức độ khác nhau. Bệnh lý thường gặp là toàn thân ớn lạnh, đau đầu, đau mỏi vai gáy..., ở mức nặng hơn gây sốt, chóng mặt, liệt nửa mặt do tổn thương dây thần kinh VII ngoại biên.
Đặc biệt, ở người có bệnh lý cao huyết áp, đái tháo đường, khi bị nhiễm lạnh đột ngột thường khi tắm có thể gây cơn cao huyết áp, gây đột quỵ (tai biến mạch máu não).
Tùy mức độ khác nhau mà xử trí khác nhau, đa số trường hợp tiên lượng thường nhẹ. Những trường hợp chóng mặt, liệt mặt... cần khám và điều trị chuyên sâu giúp nhanh hồi phục.
Y học cổ truyền có rất nhiều phương pháp giúp điều trị hiệu quả các rối loạn trên như dùng cháo cảm (gồm trứng và hành lá) ăn khi nóng trị chứng cảm lạnh, đau vai gáy, đau mỏi cơ, uống nước trà gừng nóng có tác dụng giải biểu, trừ cảm.
Hay các phương pháp dân gian như cạo gió giúp thông kinh mạch tại vùng đau, xông lá hương nhu, tía tô, sả..., xoa bóp bấm huyệt, hào châm, chườm bằng dược liệu lá lốt, ngải cứu, hương nhu... với muối hột rang nóng: hiệu quả rất cao trong các trường hợp đau mỏi do cảm lạnh, cũng có thể dùng các túi chườm dược liệu được làm sẵn.
Các nguyên tắc cần nhớ để bảo vệ sức khỏe
Chúng ta có thể phòng ngừa nếu tuân thủ theo các nguyên tắc cơ bản sau: tránh lạnh đột ngột: không tắm nơi có gió lùa, tránh tắm quá khuya, đặc biệt khi tắm không giội xối ngay nước từ trên đầu mà cần giội từ dưới lên để cơ thể quen dần, giội xối nước bắt đầu từ bàn chân, tiếp lên gối, lên bụng, lên vai ngực và cuối cùng mới tới đầu.
Làm ấm cơ thể trước khi tắm bằng cách dùng tay hay khăn xoa nóng da 3 - 5 phút trước khi tắm.
Khi tắm - gội xong tránh để gió lùa như không hong sấy tóc dưới quạt quá mạnh, với những người có cơ địa yếu nên dùng máy sấy tóc sấy khô tóc và sấy ấm vùng gáy. Không tắm khi quá đói hay mới ăn no.
Nên tập luyện cơ thể thường xuyên và thực dưỡng đủ chất giúp nâng cao sức đề kháng của cơ thể.
THÙY DƯƠNG (thuyduong@tuoitre.com.vn)

17 thg 4, 2016

Lưu Quang Vũ – Người viết định mệnh cho mình

Tác giả: Tuấn Khanh
.
—————–
Cuối tháng 8/2015, nhiều sân khấu dựng lại kịch của Lưu Quang Vũ như một cách để nhớ về một tài năng hiếm có của Việt Nam. Không khác gì các kịch bản lừng danh mang đầy tính dự báo về thời cuộc, con người… của ông, sự ra đi của ông cũng là một dự báo về xã hội với sự hỗn loạn trên các đường chạy mà số phận con người cũng mỏng manh không khác gì trong chiến tranh.
Nhớ lại những ngày tháng đó, với người miền Nam, thật không dễ mà sớm chấp nhận các vở kịch từ phía Bắc tiến vào kinh đô sân khấu của mình từ sau 1975. Cuộc chiến tranh dăng dẳng cùng với những khác biệt bị vun đắp chủ ý đã khiến mọi thứ trở nên dè dặt và khép kín. Nhiều khán giả miền Nam đã coi đó là một ngôn ngữ nghệ thuật đầy sự khác biệt bởi giáo điều và nặng nề tinh thần chính trị, bên cạnh là những cái tên diễn viên, đạo diễn, biên kịch… đều rất xa lạ. Thế nhưng khi ngọn gió mang tên Lưu Quang Vũ lan đến, đã làm miền Nam, đặc biệt là giới thưởng thức, làm nghề ở Sài Gòn lúc ấy xôn xao.
Có một giai đoạn dài sau chiến tranh tương tàn ấy, người ta không dám nói thật, hoặc chỉ nói ‘thật’ theo những điều người khác muốn. Kịch của Lưu Quang Vũ làm trái tim khán giả Sài Gòn rộn rịp vì họ lại được thấy phần nào của sự thật, lẽ phải và ước mơ của mỗi con người đến tương lai, băng qua nghịch cảnh hiện tại.
Sau chiến tranh, việc tìm lại khán giả của sân khấu không dễ, một phần vì kinh tế khó khăn, một phần do tâm lý mệt mỏi của dân chúng. Thế nhưng những đêm kịch từ miền Bắc đem tới – đặc biệt không thu hút bằng những cái tên ngôi sao – nhưng lạ lùng là với cái tên Lưu Quang Vũ, luôn làm khán phòng không bao giờ còn một ghế trống. Trái tim trong trắng, Tôi và chúng ta, Lời thề thứ 9… cho người xem an ủi bằng cảm giác về hiện thực, về một sự thật, dẫu đó chỉ là một phần sự thật trên sàn diễn.

Lưu Quang Vũ và Xuân Quỳnh
Trong tiểu sử sinh thời của Lưu Quang Vũ, ông có nhiều năm sau khi giải ngũ, chật vật kiếm sống bằng rất nhiều nghề trong một Hà Nội tan hoang vì bom đạn. Có lẽ đã chạm đến những số phận cùng cực nhất, đi qua những câu chuyện đời không bao giờ được ai nhớ đến… chính những trãi nghiệm đó, mà Lưu Quang Vũ chạm được đến trái tim từng khán giả bình thường qua ngòi bút của mình, như cho họ thấy chính mình trong đó.
Tôi vẫn còn nhớ một lần công diễn, khi diễn viên trên sân khấu cất lời nói chua cay “chúng ta đã trãi qua nhiều thời kỳ, từ đồ đá, đến đồ đồng, đồ sắt… nay thì đã đến thời kỳ đồ đểu”, cả khán phòng lúc ấy bật lên tiếng vỗ tay kéo dài bất thường. Tiếng vỗ tay không những tán thưởng một câu văn hóm hỉnh, thâm sâu, mà như nghe được ai đó giải cho mình một nỗi niềm mà vốn đau đáu không biết tỏ cùng ai.
Lưu Quang Vũ ra đi vào năm ông 40 tuổi, thời ngồn ngộn năng lực muốn cống hiến cho đời. Nhưng chỉ hơn 10 năm sáng tác, thật kinh ngạc Lưu Quang Vũ đã viết hơn 50 vở kịch, tạo nên một vệt sáng khó quên trên bầu trời kịch nghệ Việt Nam.
Không biết đến năm nào, mọi thứ trở nên quen dần, nhưng rất lâu sau ngày 1975, Người miền Nam thường không “nhập” được phong cách kịch miền Bắc, mà các nhà phê bình đường phố nói rằng lúc đó mang nặng phong thái kịch tuyên truyền của Nga. Loại kịch nặng nề hình thức mà chính đạo diễn lừng danh người Nga là K. Stanislavsky (1863-1938) từng nói rằng các kiểu cách ấy rồi sẽ khiến khán giả đoạn tuyệt với sân khấu. Trong một lần đến xem phần dàn dựng một vở về chiến tranh, khi chứng kiến phân đoạn các binh lính bị thương được đưa từ chiến trường vào phòng cấp cứu trong sự chậm chạp trầm buồn, cùng tiếng nhạc oai hùng, Stanislavsky đã quát lên và nói rằng “liệu các anh sẽ để đồng đội mình chết, chỉ vì mình muốn có vẻ trầm trọng oai hùng à? Tại sao phân đoạn đó không là sự hối hả cứu chữa và lo lắng hơn là giả dối bộ tịch?”.
Rất nhiều vở kịch trên truyền hình và sân khấu mới sau chiến tranh đầy bộ tịch đó, nhưng kịch của Lưu Quang Vũ là sự khác biệt, dù chịu ảnh hưởng ít nhiều của phong cách Nga. Kịch của ông thật như cuộc đời, chỉ khác kịch phải kết thúc có hậu, phải happy end (giới chính trị kiểm duyệt thích điều này), mà có thể Lưu Quang Vũ có muốn khác cũng không được.
Có người nói Lưu Quang Vũ mà còn sống đến hôm nay, chắc phải là được Nghệ sĩ nhân dân. Thật vô nghĩa! Những ngày tháng miệt mài viết nên những vở kịch lớn của đời, chắc ông chẳng bao giờ nghĩ về một danh hiệu. Người nghệ sĩ tài hoa ấy mượn bi kịch để dựng khát vọng cho đời, ấy vậy mà cuộc đời ông lại kết thúc như một bi kịch. Phải chăng, không những viết cho mọi người, mà ông cũng lặng lẽ viết một định mệnh cho chính mình?
————-