30 thg 5, 2016

12 CÂU NÓI NHẤT ĐỊNH PHẢI ĐỌC MỘT LẦN TRONG ĐỜI

1. Nếu bạn xuất sắc hơn người khác 1 chút, người khác sẽ ghen tị với bạn. Còn nếu bạn xuất sắc hơn rất nhiều, người khác sẽ hâm mộ bạn. Đây chính là điểm khác biệt.
2. Đôi khi có ngu ngốc một chút cũng chẳng sao, chẳng ai phải thông minh suốt cả đời, nhưng 2 lần phạm một lỗi lại là chuyện khác.
3. Học cách lắng nghe. Cơ hội trong đời nhiều khi đến gõ cửa nhà bạn rất khẽ.
4. Đừng mất thì giờ học các mánh khoé gian thương. Hãy học làm doanh nhân chân chính.
5. Tình yêu, tình bạn, không phải là cả đời không cãi nhau, mà là cãi nhau rồi vẫn có thể bên nhau cả đời.
6.Có một ngày bạn sẽ hiểu, lương thiện khó hơn thông minh nhiều. Thông minh là một loại tài năng thiên phú, còn lương thiện lại là một sự lựa chọn.
7. Đã chấp nhận làm thì đừng than vãn, hãy làm tốt điều mình đang có, còn nếu muốn than vãn thì bỏ đi, đừng làm nữa.
8. Niềm tin cũng giống như sóng wifi. Bạn không thể nhìn thấy nó, nhưng nó có sức mạnh để kết nối bạn với những gì bạn cần.
9. Cẩn thận với những suy nghĩ của bạn khi ở một mình, và cẩn thận với ngôn từ của bạn khi ở chốn đông người.
10. Cuộc sống không chỉ có những bữa tiệc. Hãy cho mình sống bận rộn với công việc hoặc một niềm đam mê, sở thích nào đó.
11. Trong một số trường hợp, nếu không yêu cầu, bạn sẽ chẳng bao giờ nhận được.
12. Con cái bạn chỉ có một tuổi thơ. Bạn muốn chúng nhớ lại gì khi đã lớn?
-st-







CÂU CHUYỆN CUỘC SỐNG.

Hai viên gạch
Đến miền đất mới, các vị sư phải tự xây dựng mọi thứ. Họ mua đất, gạch, mua dụng cụ và bắt tay vào việc. Một chú tiểu được giao xây một bức tường gạch. Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đã thẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá chậm vì chú làm rất kỹ lưỡng. Tuy nhiên, chú không lấy đó làm phiền lòng bởi vì chú biết mình sắp sửa xây một bức tường tuyệt đẹp đầu tiên trong đời. Cuối cùng, chú cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buông xuống.
Khi đứng lui ra xa để ngắm nhìn công trình lao động của mình, chú bỗng cảm thấy có gì đó đập vào mắt. Mặc dù chú đã rất cẩn thận khi xây bức tường song vẫn có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Và điều tồi tệ nhất là hai viên gạch đó nằm ngay chính giữa bức tường. Chúng như đôi mắt đang trừng trừng nhìn chú. Kể từ đó, mỗi khi du khách đến thăm ngôi chùa, chú tiểu đều dẫn họ đi khắp nơi, trừ đến chỗ bức tường mà chú xây dựng.
Một hôm, có hai nhà sư già đến tham quan ngôi chùa. Chú tiểu đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến khu vực có bức tường mà chú xây dựng. Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên:
- Ôi, bức tường gạch mới đẹp làm sao!
- Hai vị nói thật chứ? Hai vị không thấy hai viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia ư? - chú tiểu ngạc nhiên kêu lên.
- Có chứ, nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bức tường tuyệt vời ra sao - vị sư già từ tốn.
Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với bản thân mình khi cứ luôn nghiền ngẫm những lỗi lầm mà ta đã mắc phải, cho rằng cả thế giới đều nhớ đến nó và quy trách nhiệm cho ta. Chúng ta đã hoàn toàn quên rằng đó chỉ là hai viên gạch xấu xí giữa 998 viên gạch hoàn hảo.
Và đôi khi chúng ta lại quá nhạy cảm với lỗi lầm của người khác. Khi bắt gặp ai mắc lỗi, ta nhớ kỹ từng chi tiết. Và hễ có ai nhắc đến tên người đó, ta lại liên hệ ngay đến lỗi lầm của họ mà quên bẵng những điều tốt đẹp họ đã làm.
Cần phải học cách rộng lượng với người khác và với chính mình. Một thế giới nhân ái trước hết là một thế giới nơi lỗi lầm được tha thứ.
-ST-

Huy Mau Le
(Grigori Perelman không chỉ nổi tiếng khắp thế giới về tài năng toán học, ông còn gây chú ý hơn nữa khi từ chối hàng loạt giải thưởng danh giá thế giới. Ông nói đã có đủ tất cả những gì mình muốn, không quan tâm đến tiền bạc hay danh vọng).

PE-REL-MAN

Những phạm trù toán học cao siêu không hiểu đã đành, nhưng, giữa đời thường hôm nay có một người lại từ chối hết các danh vọng, các giải thưởng và tiền bạc. Từ chối hết mọi tung hô, bổng lộc dành cho mình thì thật không thể nào hiểu nổi!
Pe-rel-man!
Tôi không hiểu ông là người hay thần thánh ?
Pe-rel-man!
Người thông minh nhất hành tinh - người giải được bài toán Ức đoán Poincaré- Bài toán thiên niên kỷ-
Đến lượt mình , chính ông lại trở thành một bài toán- bài toán về hạnh phúc con người - bài toán mà cả Đức Phật lẫn Đức Chúa Trời còn chưa giải được!
*
Từ Pe-rel-man bỗng nghĩ về nghề toán- càng lên cao toán học càng trở nên công việc của một số ít người, và, có phải từ nơi Toán học, Vật lý, Triết học và Tôn giáo gặp nhau, Pe-rel-man đã phát hiện ra một điều gì đó khiến ông thất vọng về con người? Hay ông đang bận tâm can thiệp vào vũ trụ để cứu lấy cuộc luân hồi có cơ sắp dừng lại?!
*
Ông Pe-rel-man!
Khi tôi quăng mẻ chài vào truyền thông thế giới năm 2014 và vớt lên những bạo lực, tội ác, thiên tai cùng nghèo đói; và khi tôi quăng mẻ chài vào truyền thông hiện tại nước tôi và vớt lên những án oan, án sai, những tranh giành thấp hèn, nham hiểm…chợt thấy ông vòi vọi giữa cuộc đời!
Phải vì thế mà ông chẳng buồn cắt tóc, cắt móng tay? Phải vì thế mà ông tránh mặt truyền thông báo chí? Hay mọi tiện nghi với ông là thừa đối với công cuộc tư duy về toán học của ông?
4-5 /1/2015

Hiển thị thêm cảm 

Bình luận

28 thg 5, 2016

CHÚNG TA BỎ QUÊN CON CÁI TRONG NGÔI NHÀ CỦA MÌNH ?
Có rất nhiều lý do đã dắt những thanh niên nam nữ còn quá trẻ vào con đường lầm lạc. Trong nhiều nguyên nhân ấy, có một nguyên nhân phải được báo động ở mức cao nhất là những bậc cha mẹ, đã và đang bỏ quên con cái trong chính ngôi nhà của mình.
Những nam nữ học sinh bỏ nhà đi lang thang và khuya thì chui vào nhà nghỉ. Chúng là những kẻ vô gia cư chăng? Không. Chúng là những đứa con của không ít gia đình khá giả.
Những nam nữ thanh niên tháo bỏ phanh xe máy và lao vào cuộc đua trên những đường phố và sẵn sàng chết. Họ là những kẻ mắc bệnh tâm thần chăng? Không. Nhiều người trong họ là những trai thanh gái tú.
Những cô bé học sinh buộc tay vao với nhau và nhảy xuống sông tự vẫn? Chúng là những đứa trẻ tuyệt vọng chăng? Không. Chúng đang được nuôi nấng khá đầy đủ về vật chất và chưa phải lo lắng chuyện gì trong cuộc đời này.
Và rồi đến những cô cậu hoan lạc với nhau rồi tự quay phim, chụp ảnh và bị phát tán trên mạng… Tất cả những điều tôi nói trên đã và đang xảy ra trong đời sống chúng ta. Những chuyện kinh hoàng đó chỉ là số ít nhưng giống như một đám cháy đang lan rộng.
Có rất nhiều lý do đã dắt những thanh niên nam nữ còn quá trẻ vào con đường tăm tối đó. Nhưng một trong nguyên nhân chính là chúng ta, những bậc cha mẹ, đã và đang bỏ quên con cái trong chính ngôi nhà của mình. Trong bài viết “Thực đơn cho tâm hồn: Chúng ta - Những đầu bếp vô cảm”, tôi nói về việc các bậc cha mẹ đã không còn biết ru con nữa. Bài viết đó không phải nói về chuyện ru con cụ thể như ngày xưa mà là một cách nói về việc chăm sóc tâm hồn con cái của các bậc cha mẹ.
Thế nhưng có ý kiến bạn đọc phản hồi lại có vẻ khó chịu và kêu lên rằng chuyện ấy “xưa” rồi. Theo tôi, thực đơn cho tâm hồn phải là tình yêu thương và những vẻ đẹp nhân văn của đời sống. Khi nào loài người còn tồn tại thì thực đơn đó không thay đổi.Hiện thực trong nhiều năm trở lại đây, thực đơn cho thân xác được đầu tư quá lớn. Trên các phương tiện thông tin đại chúng có quá nhiều quảng cáo về thuốc này, sữa nọ v.v… cho những đứa trẻ và thử hỏi có bao nhiêu quảng cáo về các sản phẩm văn hoá, giáo dục cho những đứa trẻ ở Việt Nam? Một sự mất cân bằng ghê gớm. Điều đó cũng là một minh chứng cho thấy chúng ta đang quan tâm đến điều gì.
Chúng ta đã và đang bỏ quên con cái mình. Tôi nhắc lại điều này. Và tôi cũng biết rằng sẽ có rất nhiều người sẽ lại khó chịu và phản đối: Không được nói như thế. Chúng tôi đang ngày đêm làm việc cũng chỉ vì con cái chúng tôi . Sai lầm của chúng ta, những bậc cha mẹ, là chính ở chỗ này. Nếu chúng ta chỉ nhìn lướt qua chúng ta sẽ tin rằng: càng ngày các bậc cha mẹ càng có trách nhiệm với con cái nhiều hơn ông bà và bố mẹ mình trước kia.
Nhưng thực tế, quá nhiều người trong chúng ta chỉ có trách nhiệm với cái thân xác của con cái chúng ta mà thôi. Chúng ta tìm mọi thực đơn cho bữa sáng, bữa trưa, bữa tối và phần ăn phụ trước khi đi ngủ của con cái mình khi thấy chúng có vẻ suy dinh dưỡng. Nhưng có quá nhiều đứa trẻ suy dinh dưỡng trong đời sống tinh thần của chúng thì chúng ta lại không hề hay biết và không hề quan tâm.
Chúng ta luôn luôn quá tự tin rằng con cái luôn luôn bên cạnh chúng ta và nghe lời sai khiến của chúng ta. Nhưng tôi mang cảm giác đó chỉ là những cái bóng của con cái chúng ta. Còn chúng thật sự đã bỏ chúng ta lâu rồi và đang sống trong một thế giới khác. Đừng tưởng sáng dậy chúng ta dọn bữa sáng theo tiêu chuẩn Châu Âu hay Châu Mỹ cho con cái hoặc nhét tiền vào túi cho chúng tự ăn sáng trên đường tới trường, đừng tưởng mỗi đứa trẻ được gắn một chiếc điện thoại di động, đừng tưởng đúng giờ chúng ta đã có mặt ở cổng trường để đón chúng, đừng tưởng chúng khép nép chào cha mẹ và chui tọt vào phòng riêng… là chúng ta có thể yên tâm rằng chúng đang sống trong sự quản lý và chăm sóc của chúng ta. Đấy là một nhầm lẫn vô cùng tai hại.
Buổi sáng chúng ta vội vàng đi làm, vội vàng kiếm tiền, vội vàng mua sắm phương tiện, vội vàng mua đất, vội vàng chơi chứng khoán… Chúng ta hãy tự hỏi: Mỗi ngày chúng ta dành bao nhiêu thời gian cho con cái? Quá ít. Bạn có biết có bao nhiêu nội dung mà cha mẹ nói với con cái trong một ngày không? Quá ít và quá vô cảm. Đó chỉ là những câu hỏi giống như của một thanh tra với nghi phạm:
- Sao mày lại về muộn, bạn cùng lớp mày về hết cả rồi?
- Mới cho tiền hôm kia tiêu gì đã hết?
- Bao giờ thì thi hết “cua” tiếng Anh?
- Điện thoại để đâu mà mẹ gọi không thấy trả lời?
- Sinh nhật sinh nhẽo gì mà bây giờ mới về?
- Xem gì trên mạng mà đến 2 giờ sáng?
- Có chuyện gì mà đứa nào gọi điện cho mày khuya thế?
Với cách chăm sóc con cái như vậy chúng ta chỉ nhận được những lời nói dối và chúng ta chẳng bao giờ biết được cuộc sống thật của chúng như thế nào(?).
Nếu quan sát một chút, chúng ta sẽ thấy càng ngày càng nhiều bậc cha mẹ hoàn toàn không còn thời gian cho con cái nữa. Họ có nghĩ đến con cái không? Có. Nhưng họ chỉ nghĩ đến một vế mà thôi. Đó là kiếm tiền cho chúng có một cuộc sống tốt, cho chúng học thêm, cho chúng du học. Trong nhiều gia đình ở thành phố, con cái được trang bị đến tận chân răng: quần áo hàng hiệu, trang sức vàng bạc đá quý, xe máy, điện thoại, máy tính xách tay, máy nghe nhạc… Và họ nghĩ như thế là đủ. Những đứa con của họ vẫn đi học và về nhà đúng giờ, vẫn dạ dạ vâng vâng và cúi đầu lễ phép.
Một lần tôi nằm nhưng không ngủ và nghe được con gái tôi nói chuyện điện thoại với bạn. Tôi giật mình nhận ra rằng: sự khép nép của con gái tôi trước bố mẹ hàng ngày chỉ là hình thức, còn cuộc sống nội tâm bên trong của nó đã ra ngoài sự hiểu biết của tôi từ lâu rồi.
Có bao nhiêu học sinh bây giờ được thầy cô gặp sau khi tan trường và nói: “ Cô thấy mấy hôm nay em buồn và hoang mang, có chuyện gì vậy em, hãy nói cho cô nghe, cô là một người bạn của em mà”. Hình như không còn những câu nói đó nữa. Cô phải vội về, vội đi chợ, vội kịp lớp dạy thêm… Chính vì vậy mà chúng ta đã đẩy con cái chúng ta vào một thế giới khác. Trong thế giới hoang mang ấy, chúng phải tự đi và tự giải quyết những bế tắc, những sợ hãi của chúng. Và không ít con cái chúng ta đã lạc đường.
Hầu hết các bậc cha mẹ ở Việt Nam đã phải trải qua những năm tháng nghèo đói của đất nước. Và bây giờ, họ không muốn con cái mình phải đói cơm thiếu áo nữa. Mong muốn đó hoàn toàn chính đáng. Chính thế họ lao vào kiếm tiền. Họ chỉ có thể nhìn thấy thân xác con cái họ từng ngày lớn lên và nhìn thấy con đường của con cái họ từ nhà đến trường và ngược lại. Còn những con đường trong tâm hồn chúng thì cha mẹ không hề nhìn thấy và không có ý thức nhìn thấy.
Sau những vụ án kinh hoàng do tuổi vị thành niên gây ra, thử hỏi có bao nhiêu bậc cha mẹ quay lại nhìn con cái mình và tự hỏi:
- Con mình đang sống như thế nào khi không có mình bên cạnh?
- Có bao giờ mình ngồi tâm sự với con về một điều gì trong đời mình chưa?
- Tại sao sáng nay con mình không đi học? Tại sao nó lại nằm trong phòng và mắt đỏ hoe?
- Tại sao đêm qua con mình lại tìm rượu uống?
- Tại sao mình không cắm một bình hoa trong phòng con gái mình?
- Tại sao mình lại không cho con mình giải thích việc nó bỏ học đi lang thang?
- Tại sao mình lại không bàn luận với con về một vấn đề liên quan đến những người trẻ như nó?
- Tại sao mình không kể lại chuyện tình yêu của vợ chồng mình cho con nghe?
- Có bao giờ mình chọn mua một cuốn sách tặng con không?
- Sao mình không hỏi con cho mình cùng nghe một bản nhạc nó thích?
Nếu chúng ta ngày ngày nghĩ đến một câu hỏi tương tự như những câu hỏi trên thì chúng ta đã không bỏ quên con cái chúng ta trong một thế giới quá nhiều khó khăn và bất trắc này. Khi chúng ta bỏ quên con cái trong chính ngôi nhà của mình thì chúng sẽ đi tìm một “ngôi nhà” khác. Và không ai biết nơi chốn ấy có những gì đang đợi chúng.
( Ảnh dưới : Duyệt binh về tương lai. Chụp tại Moscow năm 2009. NQT )

Hiển thị thêm cảm xú

25 thg 5, 2016

 Thứ Tư, ngày 25 tháng 5 năm 2016 | 25.5.16


Ông Obama rất nhân văn, rất khiêm cung trong ứng xử. Bởi cũng có những quốc gia khác trong lịch sử đã từng xâm lược Việt Nam, nhưng...

LTS: Bài phát biểu của Tổng thống Hợp chúng quốc Hoa Kỳ Barack Obama ngày 23/5 tại Trung tâm Hội nghị Quốc gia Mỹ Đình trước hơn 2000 trí thức, sinh viên và doanh nhân Việt Nam đã gây xúc động mạnh trong dư luận với nhiều thông điệp ý nghĩa.

Tiến sĩ Trần Công Trục, nguyên Trưởng ban Biên giới chính phủ là một trong số hơn 2000 đại biểu có mặt tại Trung tâm Hội nghị Quốc gia nghe bài phát biểu của Tổng thống Obama. Ông gửi Báo Điện tử Giáo dục Việt Nam bài bình luận xung quanh những thông điệp hết sức ý nghĩa này.

Báo Điện tử Giáo dục Việt Nam trân trọng giới thiệu bài viết của Tiến sĩ Trần Công Trục đến quý bạn đọc. Văn phong và nội dung bài viết thể hiện quan điểm của tác giả.

Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama thăm chính thức Việt Nam là một sự kiện trọng đại, một bước ngoặt trong quan hệ ngoại giao giữa hai nước Việt - Mỹ. Người dân Việt Nam nồng nhiệt chào đón vị quốc khách không chỉ bởi ông là người đứng đầu siêu cường số một trên thế giới hiện nay, mà còn bởi sự thân thiện, nhã nhặn, lịch thiệp và gần gũi với đại chúng của người đứng đầu Nhà Trắng.

Được vinh dự trực tiếp nghe Tổng thống Obama có bài phát biểu về quan hệ Việt - Mỹ tại Trung tâm Hội nghị Quốc gia Mỹ Đình, cá nhân tôi cảm nhận rất rõ tầm vóc lớn lao của nhà lãnh đạo Hoa Kỳ cũng như tình cảm của khán thính giả trực tiếp nghe ông phát biểu, cũng như những người dân đứng dày đặc ven đường chào đón ông.

      Tiến sĩ Trần Công Trục, nguyên Trưởng ban Biên giới Chính phủ. Ảnh: Tat Son/VNP, Tiến sĩ Trần Công Trục cung cấp.

Ngay cả cách ông chọn phát biểu trước 2000 ngàn thính chúng gồm đủ mọi lứa tuổi, mọi tầng lớp trong xã hội Việt Nam từ già đến trẻ, từ sinh viên đến doanh nhân, trí thức cũng là một điều chưa từng có tiền lệ.

Người viết cho rằng, bằng cách này ông Obama có thể tiếp xúc rộng rãi hơn, toàn diện hơn, sâu sắc hơn với các tầng lớp nhân dân Việt Nam thay vì chỉ phát biểu trong phạm vi hẹp của một trường đại học hay phát biểu trước diễn đàn Quốc hội như nhiều chính khách khác. Chỉ điều này thôi cũng cho thấy tầm vóc của ông Obama.

Khi nghe bài phát biểu cực kỳ lôi cuốn, chuyên nghiệp và tự nhiên của Tổng thống Obama, nhiều lần cảm giác "lạnh sống lưng" xuất hiện trong tôi khi thấy nhà lãnh đạo của siêu cường hàng đầu thế giới hiểu chúng ta quá rõ.

Có thể thấy chính ông Obama mà không phải ai khác, đã nhìn thấu, hiểu thấu tâm can và cội nguồn sức mạnh của người Việt. Ông trân trọng Việt Nam, đánh giá cao Việt Nam, và thực sự thiện chí mong muốn đẩy mạnh hợp tác quan hệ với Việt Nam.

Khẳng định nền độc lập dân tộc của Việt Nam là tinh thần xuyên suốt

Cả hội trường lặng đi giây lát và những tràng pháo tay bùng nổ khi ông Obama đọc lên 2 câu thơ thần của đức Lý Thường Kiệt và được xem như bản tuyên ngôn độc lập đầu tiên của dân tộc Việt Nam:

"Sông núi nước Nam, vua Nam ở,
Rành rành định phận ở sách Trời."

Tổng thốnghống Obama và bộ phận tham mưu cho ông đã nghiên cứu rất kỹ và quá hiểu người Việt bằng câu thơ này và lối ví von tinh thần bất khuất, sức sống dẻo dai mãnh liệt của dân tộc Việt Nam như cây tre, lũy tre, một biểu tượng văn hóa của cuộc sống và truyền thống dựng nước giữ nước bao đời của người Việt.

Trong bài phát biểu của mình, ông Obama khẳng định: "Việt Nam là một nước độc lập, có chủ quyền và không có quốc gia nào khác có thể áp đặt ý chí của họ lên người dân Việt Nam. Độc lập, chủ quyền của Việt Nam do người dân Việt Nam quyết định. Mỹ rất quan tâm đến sự thành công của đất nước Việt Nam."

Nguyên thủ một nước khi thăm một quốc gia khác liên tục khẳng định nền độc lập tự chủ của nước chủ nhà, trong khi ông là đại diện của siêu cường số 1 mà không ngại bày tỏ lòng ngưỡng mộ của mình và đề cao tinh thần độc lập dân tộc của nước chủ nhà quả là điều hiếm thấy.

                             Tổng thống Barack Obama và Chủ tịch nước Trần Đại Quang tại Hà Nội, ảnh: AAP.

Nếu như về mặt hình thức, việc ông Obama tuyên bố dỡ bỏ hoàn toàn lệnh cấm vận vũ khí sát thương đối với Việt Nam là phá bỏ rào cản cuối cùng, thực hiện bình thường hóa hoàn toàn quan hệ giữa hai nước, thì tinh thần ngưỡng mộ và tôn trọng, đề cao nền độc lập dân tộc của Việt Nam có lẽ đã xóa đi những nghi kỵ cuối cùng rơi rớt lại đâu đó về Hoa Kỳ.

Do nhiều nguyên nhân lịch sử để lại, từ cả hai phía Việt Nam và Hoa Kỳ lâu nay vẫn còn tồn tại đây đó những hoài nghi, dè chừng lẫn nhau trong quan hệ song phương.

Từ phía Mỹ vẫn còn có người lăn tăn cấn cá chuyện ý thức hệ hoặc có phải Việt Nam là "bản sao" của Trung Quốc hay không, còn từ phía Việt Nam vẫn còn quan điểm lo lắng liệu Mỹ còn âm mưu lật đổ chính quyền Việt Nam thông qua diễn biến hòa bình hay không.

Bài phát biểu của Tổng thống Obama cũng những cam kết của ông chủ Nhà Trắng đã là câu trả lời thuyết phục nhất.

Trước đó, Tổng thống Obama đã mời Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng thăm chính thức Hoa Kỳ để tạo dựng và củng cố lòng tin chiến lược. Lần này sang thăm Việt Nam, một lần nữa ông Obama tự tay vun bồi cho lòng tin chiến lược ấy.

Điều này đặc biệt có ý nghĩa trong bối cảnh người Việt Nam chúng ta cần tiếng nói, sự ủng hộ và vai trò của Hoa Kỳ trong việc bảo vệ độc lập dân tộc, toàn vẹn lãnh thổ, chủ quyền quốc gia trên Biển Đông trước nguy cơ bị đe dọa cùng với hòa bình, ổn định và luật pháp quốc tế - lợi ích thiết thực của Hoa Kỳ.

Một lần nữa Tổng thống Mỹ khẳng định, Việt Nam là nước độc lập có chủ quyền, không có bất kỳ quốc gia nào có thể áp đặt ý chí của họ lên dân tộc Việt Nam. Thông điệp đó thực sự có ý nghĩa trong bối cảnh chủ nghĩa thực dân mới đang trỗi dậy và tác oai tác quái trong khu vực.

Lịch sử chống ngoại xâm và lòng yêu nước là cội nguồn sức mạnh của người Việt

Điều này được thể hiện rất rõ qua bài phát biểu của Tổng thống Obama. Lịch sử chống ngoại xâm và lòng yêu nước của dân tộc Việt Nam được Tổng thống Mỹ tái hiện một cách sinh động, ý nghĩa qua hình ảnh Hai Bà Trưng đánh tan quân Hán, Lý Thường Kiệt với bản tuyên ngôn độc lập đầu tiên làm nên sức mạnh của quân dân Đại Việt đánh tan quân xâm lược nhà Tống.

Người viết thực sự xúc động khi nghe ông Obama phát biểu: "Tuy nhiên cũng có nhiều thế kỷ, các bạn bị ngoại bang chiếm đóng, vận mệnh của các bạn lại bị quyết định bởi người khác, đất nước không nằm trong tay các bạn.

Nhưng cũng như những cây tre, tinh thần bất khuất của người Việt Nam như Lý Thường Kiệt đã ghi lại: "Sông núi nước Nam vua Nam ở/ Rành rành định phận ở sách trời"".

Quan hệ Việt - Mỹ cũng đã từng được ươm mầm từ truyền thống chống ngoại xâm, trong Chiến tranh Thế giới II người Mỹ đã tới để giúp Việt Nam chống quân xâm lược. Chủ tịch Hồ Chí Minh đã trích Tuyên ngôn Độc lập của Mỹ trong bản Tuyên ngôn Độc lập khai sinh nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa.

Đặc biệt, ông Obama không né tránh Chiến tranh Việt Nam / Kháng chiến chống Mỹ cứu nước, một đề tài có thể nói là nhạy cảm và khó diễn đạt đối với rất nhiều người, sao cho lịch sử không bị lãng quên nhưng cũng không cản trở tương lai, mà ngược lại trở thành động lực thúc đẩy hợp tác hữu nghị giữa hai nước, hai dân tộc.

Nhưng với ông Obama tiếp cận đề tài này lại hết sức tự nhiên, chân tình, cầu thị và thuyết phục người nghe, kể cả từ hai phía Việt Nam hay Hoa Kỳ.

Trong bữa quốc yến do Chủ tịch nước Trần Đại Quang chủ trì chiêu đãi Tổng thống Mỹ và phái đoàn cấp cao Hoa Kỳ, ông Obama cũng nhắc đến câu tục ngữ quen thuộc và là phương châm sống, ứng xử của người Việt: "Ăn quả nhớ kẻ trồng cây".

Không quên những người ngã xuống vì chiến tranh dù ở phía nào đi nữa, đó là một cách ứng xử rất nhân văn và có tác dụng củng cố hòa bình, hữu nghị, hợp tác và phát triển.

Lịch sử quan hệ hai nước đã từng có những chương buồn, nhưng hiểu đúng về lịch sử cho ta sự sáng suốt và động lực hợp tác cùng chung sống hòa bình, thịnh vượng và phát triển trong hiện tại và tương lai.

Điều này cho thấy ông Obama rất nhân văn, rất khiêm cung trong ứng xử. Bởi cũng có những quốc gia khác trong lịch sử đã từng xâm lược Việt Nam, nhưng lãnh đạo của họ chưa bao giờ dám nhìn thẳng và thừa nhận điều đó để có thể hiểu nhau, thực sự gác lại quá khứ, hướng tới tương lai.

Cá nhân tôi cho rằng chính điều này đã thể hiện rõ bản lĩnh và tầm vóc Obama, mà không phải lãnh đạo siêu cường nào cũng có thể theo kịp. Đó là lý do tại sao Tổng thống Obama là vị quốc khách được nhân dân Việt Nam chào đón nồng nhiệt, nồng hậu và chân tình đến thế.

Với Tổng thống Obama, với hai dân tộc Hoa Kỳ và Việt Nam, những bài học trong chiến tranh sẽ là bài học cho cả thế giới. Quan hệ Việt Nam - Hoa Kỳ sẽ truyền nguồn cảm hứng sâu xa bất tận cho việc biến thù thành bạn, hóa giải những cuộc xung đột tưởng chừng không bao giờ có hồi kết, bởi hòa bình bao giờ cũng tốt đẹp hơn chiến tranh.

Bề dày truyền thống văn hóa và nguồn lực con người mới thực sự làm nên sức mạnh Việt Nam

Có thể nói đó là nhận xét rất tinh tế của Tổng thống Hoa Kỳ mà ngay cả nhiều người Việt Nam chưa chắc đã nhận ra điều ấy.

Từ cội nguồn lịch sử, văn hóa lúa nước đồng bằng châu thổ sông Hồng trên trống đồng Đông Sơn, cho đến những sản vật đặc trưng của miền đất ấy như hạt gạo trắng ngần, tấm lụa mềm mại, hay Văn Miếu - trường đại học đầu tiên, bằng chứng của lòng hiếu học Việt Nam được ông Obama nhắc đến một cách đầy trân trọng.

Người đứng đầu Hợp chúng quốc Hoa Kỳ đã cho chúng ta thấy, ông hiểu rõ văn hóa, con người Việt Nam, và chính cội nguồn văn hóa ấy chứ không phải gì khác làm nên sức mạnh mềm của dân tộc Việt Nam.

Ông tài tình và khéo léo dẫn lời một bài hát "Mùa xuân đầu tiên" của nhạc sĩ Văn Cao để kết nối người Việt với người Mỹ: "Từ nay người biết quê người. Từ nay người biết thương người".

Chiến lược hợp tác của ông chủ Nhà Trắng đối với Việt Nam cũng nhằm giúp người Việt chúng ta khai thác tối đa tiềm năng và sức mạnh của con người, trong đó có văn hóa.

Đại học Fullbright sắp đi vào hoạt động phi lợi nhuận, ông Obama công bố, các sinh viên, học giả, nhà nghiên cứu hai nước sẽ tập trung vào các lĩnh vực như chính sách công, quản trị doanh nghiệp, khoa học tự nhiên như tin học hay toán học Ngô Bảo Châu, và khoa học xã hội từ thơ văn Nguyễn Du đến triết học Phan Chu Trinh.

Quan điểm của ông Obama về phát triển cũng khiến tôi rất tâm đắc. Ông nhận định, nền kinh tế tri thức sẽ đổ vào các quốc gia ưu tiên cho giáo dục. Cho nên để phát triển kinh tế, tiến hành song song với phát triển kinh tế phải là đầu tư cho nguồn lực con người.

Ông chú trọng đào tạo kỹ năng, đầu tư cho nhân tài và coi đó là nguồn lực chủ chốt thay vì khai thác tài nguyên thiên nhiên. Tài nguyên thiên nhiên thì hữu hạn, nhưng nguồn lực và tài nguyên con người thì vô hạn.

Để thăng hoa nguồn lực con người, giá trị của truyền thống văn hóa một đất nước có bề dày như Việt Nam có vai trò và ý nghĩa vô cùng quan trọng. Tổng thống Hoa Kỳ đã nhìn thấy điều này và cá nhân người viết rất chia sẻ quan điểm và nhận định ấy của ông.

Cổ vũ lắng nghe và đối thoại, không áp đặt giá trị của mình vào nước khác

Nhân quyền được nhiều người xem là đề tài nhạy cảm và là rào cản trong quan hệ Việt Nam - Hoa Kỳ. Thậm chí có những quan điểm đặt vấn đề phải thế này, phải thế khác thì Việt Nam và Hoa Kỳ mới có thể triển khai hợp tác trên các lĩnh vực khác.

Tổng thống Obama không tiếp cận vấn đề này với tư duy áp đặt như vậy.

Ông Obama không chỉ trích, mà tiếp cận vấn đề một cách khiêm cung, cầu thị và thiện chí bằng việc khẳng định, chẳng có quốc gia nào hoàn hảo. Ngay cả Hoa Kỳ sau hai thế kỷ lập quốc hiện nay vẫn phải đối mặt với những vấn đề về quyền con người cần nỗ lực giải quyết.

Mỹ cũng có những vấn đề của riêng mình về quyền con người, chính phủ Hoa Kỳ ngày nào cũng bị những tiếng nói phê bình, chỉ trích. Nhưng cách tiếp cận của Mỹ là lắng nghe và đối thoại, bởi việc mọi người có quyền thể hiện chính kiến của mình, phê phán để giúp xã hội tiến bộ hơn.

Tổng thống Mỹ khẳng định, Hoa Kỳ không muốn áp đặt cho Việt Nam, mà Mỹ tin rằng những giá trị ông Obama đang nhắc đến mang tính phổ quát, được thể hiện trong Hiến chương Liên Hợp Quốc, và cũng được ghi nhận rõ ràng trong Hiến pháp Việt Nam.

     Người dân Việt Nam đón Tổng thống Obama sang thăm nước mình bằng một tình cảm chân thành và nồng nhiệt, ảnh: AP.

Cách tiếp cận vấn đề này rõ ràng rất sòng phẳng, thẳng thắn nhưng không áp đặt một chiều, không rao rảng đại cục, không tuyên truyền hệ giá trị của riêng mình mà nỗ lực tìm tiếng nói chung trong các giá trị phổ quát của văn minh nhân loại.

Bởi lẽ có cùng hướng tới những giá trị tốt đẹp của độc lập, tự do, hạnh phúc, dân chủ, bình đẳng, bác ái mà loài người theo đuổi, hợp tác song phương mới đi vào thực chất và bền vững, lâu dài.

Chính cách đặt vấn đề khéo léo, khiêm nhường nhưng rõ ràng, thẳng thắn của Tổng thống Obama cũng khiến người nghe phải xem lại nhận định của mình về các giá trị phổ quát ấy để có tiếng nói và ứng xử phù hợp.

Bởi thế giới ngày nay như ai đó gọi là thế giới phẳng, sự giao lưu và phụ thuộc lẫn nhau giữa các quốc gia, dân tộc trên Trái Đất này ngày càng mạnh mẽ tất sẽ hình thành những khuôn khổ giá trị chung của văn minh xã hội loài người.

Tất nhiên do đặc thù, đặc điểm mỗi nước khác nhau nên cách hiểu, cách giải thích và vận dụng các điều khoản quy định trong Hiến pháp, pháp luật về các giá trị như quyền con người / nhân quyền là điều có thể hiểu được.

Nhưng phải khẳng định rằng, đích đến của Việt Nam, Hoa Kỳ trong lĩnh vực này là giống nhau, đó là mưu cầu hạnh phúc, tự do, dân chủ, bác ái....cho nhân dân. Và cũng chỉ có như thế nhân dân mới chấp nhận.

Tổng thống Obama đang hướng bàn tay hữu nghị về phía Việt Nam, chúng ta cần nắm lấy bàn tay ấy

Hội trường xúc động khi Tổng thống Hoa Kỳ khẳng định: "Chúng tôi muốn ưu tiên cho mối quan hệ đối tác toàn diện với Việt Nam. Tôi không còn nhiều thời gian trong nhiệm kỳ của mình nữa. Nhưng tôi mong muốn mình có thể đóng góp nhiều hơn cho quan hệ giữa hai nước".

Trước đó ông Obama cũng đã từng làm giới truyền thông ngỡ ngàng khi trả lời câu hỏi, tại sao gần cuối nhiệm kỳ mới sang thăm Việt Nam. Tổng thống Hoa Kỳ nói, với người Mỹ, những gì tốt nhất thường dành cho phút cuối.

Ở đây, ngoài tài năng và sự tinh tế về mặt đối ngoại của một chính khách hàng đầu thế giới, cá nhân người viết cảm nhận được tấm chân tình của ông Obama khi lắng nghe bài phát biểu hôm qua.

Đặc biệt hơn nữa, ông Obama không nói xuông, mà đưa ra những cam kết hết sức cụ thể và có lợi cho Việt Nam, thiết nghĩ chúng ta phải nắm lấy.

Thứ nhất về Biển Đông, Tổng thống Obama tiếp tục khẳng định lập trường của Việt Nam rằng các tranh chấp cần được giải quyết bằng biện pháp hòa bình trên cơ sở luật pháp quốc tế cũng như các cơ quan tài phán quốc tế. Mỹ sẽ tiếp tục cho máy bay, tàu chiến tuần tra bảo vệ tự do hàng hải, hàng không ở bất kỳ nơi nào trên Biển Đông mà luật pháp quốc tế cho phép.

Rõ ràng là hiện nay chỉ có Mỹ mới có thể và có đủ năng lực chống lại các hành vi phiêu lưu quân sự, bành trướng của Trung Quốc trên Biển Đông, bảo vệ hòa bình, ổn định, luật pháp và trật tự quốc tế trên Biển Đông. Việt Nam có lợi ích to lớn và thiết thực trong đó.

Ngoài ra tuyên bố của Tổng thống Mỹ rằng không một quốc gia nào có thể áp đặt giá trị hay đe dọa nền độc lập, chủ quyền của Việt Nam là một thông điệp hết sức ý nghĩa, sâu sắc.

Mỹ cam kết cung cấp thiết bị, tàu tuần tra cho Cảnh sát biển Việt Nam, giúp Việt Nam nâng cao năng lực tuần tra hàng hải trên Biển Đông, cứu trợ nhân đạo và phòng chống thiên tai. Mỹ đã dỡ bỏ hoàn toàn lệnh cấm vận vũ khí đối với Việt Nam và sẽ đảm bảo Việt Nam có thể có được các vũ khí phòng thủ cần thiết để đảm bảo an ninh.

Thứ hai về kinh tế, với tư cách Tổng thống Mỹ ông ủng hộ mạnh mẽ TPP và cam kết sẽ giúp Việt Nam xuất khẩu nhiều hàng hóa hơn nữa vào thị trường Mỹ. Đặc biệt có lẽ ông Obama là vị nguyên thủ quốc gia đầu tiên nói ra, khẳng định sẽ giúp Việt Nam "không phụ thuộc về thương mại với một quốc gia duy nhất nào".

Thiết nghĩ các cơ quan chức năng nên có kế hoạch cụ thể cùng với Hoa Kỳ triển khai ý tưởng này của Tổng thống Obama, vì chúng ta có độc lập tự chủ về kinh tế thì mới mong không bị lệ thuộc và chi phối trong các lĩnh vực khác từ "quốc gia duy nhất" nào đó.

Ngoài ra trên các lĩnh vực giáo dục, giao lưu hợp tác chính trị, quân sự, ngoại giao, phối hợp tại các diễn đàn đa phương khu vực và quốc tế...cũng đã được ông Obama đề cập trong chuyến thăm.

Ấn tượng nhất là câu kết của bài phát biểu, Tổng thống Hợp chúng quốc Hoa Kỳ một lần nữa khiến người Việt Nam trầm trồ thán phục, ngưỡng mộ với 2 câu Kiều của Đại thi hào Nguyễn Du:

"Rằng: Trăm năm cũng từ đây,
Của tin gọi một chút này làm ghi."

Tổng thống Obama đã đưa cánh tay thân thiện về phía Việt Nam chúng ta với tất cả sự trân trọng, thiện chí và chân tình. "Của tin gọi một chút này làm ghi" cũng đã được ông Obama thể hiện rất rõ, rất xuất sắc.

Câu chuyện còn lại để viết tiếp trang sử mới của quan hệ Việt - Mỹ, viết tiếp hai câu Kiều đầy ý nghĩa và cảm xúc của Tổng thống Obama thuộc về chính chúng ta, mỗi người Việt Nam dù trong hay ngoài nước.

Dù ai đó có thể còn lo ngại Nhà Trắng sắp đổi chủ và ông Obama đã ở vào giai đoạn người ta quen gọi là "hoàng hôn nhiệm kỳ". Nhưng với các quốc gia phát triển như Hoa Kỳ, khái niệm nhiệm kỳ khác hoàn toàn với các nước còn đang phát triển và hoàn thiện thể chế.

Bởi lẽ chính sách và chiến lược của Mỹ không phụ thuộc vào nhiệm kỳ, mà phụ thuộc vào lợi ích quốc gia cốt lõi của Mỹ.

Bởi vậy dù bà Hillary Clinton hay ông Donald Trum sẽ trở thành người kế nhiệm ông Obama, thì người viết tin rằng chính sách của Hoa Kỳ với Việt Nam và khu vực Biển Đông không thay đổi.

Nếu chúng ta chỉ quen "suy bụng ta ra bụng người" về cái gọi là hoàng hôn nhiệm kỳ mà không chớp lấy cơ hội tận dụng sự giúp đỡ, thiện chí của Hoa Kỳ để phát triển cường thịnh, thì chúng ta sẽ đánh mất cơ hội quý báu mà có khả năng sẽ không thể có lần thứ 2.

Ts Trần Công Trục

(Giáo Dục)

19 thg 5, 2016


BUỒN HƠN CÁI CHẾT

Vào lúc nào đấy trong đêm tối như hốc mắt người chết
Ai đó ghé xuống bên anh thì thào thông báo: Ban mai ngươi sẽ ra đi
Băng qua mọi sợ hãi, mọi thách thức anh đến tìm em
Chúng ta ôm nhau im lặng nơi bậc cửa đầy gió
Không còn đâu trên thế gian yên tĩnh như nơi này
Chúng ta trút bỏ áo quần như trút bỏ thống khổ nằm xuống bên nhau
Trong ánh sáng của ngôi sao đã chết một triệu năm
Chúng ta thì thầm những tiếng nói thường vọng trong mơ
Chợt phép nhiệm mầu lướt qua, ai đó mỉm cười
Chúng ta trở nên tinh khiết và gánh nặng của da thịt tội lỗi
Đã tan biến như chưa bao giờ có cùng những tuyệt vọng của đời sống
Và chúng ta nghe bản chúc phúc của đồ đạc
Vào lúc ban mai anh sẽ ra đi khỏi thế gian này
Em đừng khóc, đừng thay đổi những chiếc ghế chúng ta thường ngồi trong bóng tối
Đừng thay đổi những lý do, đừng thay đổi những sợ hãi
Đừng thay đổi cả những cái cây chết ở góc vườn
Em đừng khóc, đừng bao giờ khóc về chuyến đi này, hãy nhìn ra cửa sổ
Anh sẽ ra đi từ đấy, một ngôi sao lấp lánh từ đêm anh sinh ra
Ngôi nhà còn lại trên thế gian, em hãy đến, ngồi xuống chiếc ghế trong bóng tối, hãy thì thào, hãy gọi
Quần áo cũ của anh vẫn ấm mãi hơi thở ấy, vẫn bụi bặm ấy và những mẩu thuốc trong túi
Vẫn những cơn ho ấy, vẫn đau đớn ấy và dịu dàng ấy làm em bật khóc vì hạnh phúc
Vào lúc ban mai anh sẽ ra đi khỏi thế gian này, chuyến đi kỳ vĩ
Cờ sẽ rực rỡ biết nhường nào, âm nhạc sẽ tinh khiết đến nhường nào
Giống cậu bé ham chơi trốn cha mẹ ra khỏi giường ngủ, anh đi bằng cách nhón chân của mèo hoang
Và cúi xuống bên em đang thiếp ngủ, thì thầm anh nói :
ĐỜI SỐNG NÀY NHIỀU LÚC BUỒN HƠN CÁI CHẾT.
( Rút từ tập CÂY ÁNH SÁNG. Nxb Hội Nhà văn 2010 )
Tranh dưới : NGƯỜI THỔI SÁO 25. Màu nước trên giấy dó. Khổ 60 x 80cm. NQT )

4 thg 5, 2016

Người sống như thế nào mới có thể hạnh phúc? Bí ẩn đều nằm tại thái độ của tâm!

155198_medium
Ảnh: Minghui
Người có trí huệ xưa nay không sống trong miệng của người khác, cũng không sống trong mắt của người khác. Gặp nhau là duyên mà không gặp cũng là duyên. Tương phùng là duyên, biệt ly cũng bởi duyên. Trần thế mênh mông đều là giữa đến và đi. Gặp hay không gặp cần gì phải khổ não luyến thương. Vẫn nở nụ cười dù có gặp hay không.
Cho dù bạn thương hại ai, thì nhìn từ góc độ lâu dài mà xét cũng lại là đang thương hại chính mình. Hoặc có lẽ hiện tại bạn không cảm nhận thấy được nhưng nó nhất định sẽ xoay vần trở lại. Phàm là bạn đối đãi với người khác như thế nào, thì đó chính là bạn đang đối với chính mình vậy. Để cho người phải trải qua điều gì thì có một ngày bạn sẽ tự mình trải qua nó. Trong Phật giáo giảng nhân quả ấy chính là thức tỉnh con người chứ đâu hề có ý hù dọa ai. Chân lý này cho dù bạn tin hay không tin thì nó vẫn là chân lý, thực chất nó vẫn luôn tồn tại ở đó không thêm không bớt, không sai không trật.
Một vị trưởng bối người Ấn độ đã dạy một đứa trẻ: Bên trong mỗi con người đều có 2 con sói, chúng ở đó cùng tương hỗ giao tranh tàn khốc và loại trừ sát hại lẫn nhau. Một con đại biểu cho sự phẫn nộ, tật đố, kiêu căng, sợ hãi và nỗi sỉ nhục; còn con kia đại biểu của ôn hòa, thiện lương, lòng tạ ơn, niềm hy vọng, nụ cười và tình yêu thương.
Cháu bé trai đã vội hỏi: “Ông ơi, vậy con nào mạnh hơn?”
Quảng cáo
Vị trưởng bối nói: “Con mà con nuôi dưỡng. Tâm con hướng về phía nào, thì chính là cuộc đời con trong lộ trình vị lai (sau này)!”
Mục đích học Phật không phải chỉ để đối với khi chết đi có chỗ phó thác, mà để biết cách đối đãi đúng đắn giữa cuộc đời. Nhìn thấu qua “vô thường” của nhà Phật chúng ta hiểu được rằng rất nhiều sự tình tuy rằng đẹp mỹ hảo nhưng không mãi trường tồn. Rất nhiều khi tuy rằng thống khổ nhưng rốt cuộc rồi cũng sẽ đi qua. Cho nên vô thường của nhà Phật là gợi ý tốt nhất của cuộc đời, nó khiến chúng ta trong hoàn cảnh biến hóa đa đoan ấy có thể quan sát, soi xét cùng nhận biết và nâng cao trí huệ.
Tác dụng của Phật Pháp là những gì? Chính là “điều phục tâm mình”. Rất nhiều người đến không phải để tu Phật mà là đến để cầu Phật, chỉ một tâm mong cầu được sống lâu khỏe mạnh, không bệnh tật, đến tu trì cầu mong nắm giữ tài phúc, thần tài phú quý mãi theo bên, hoặc giả tu trì cầu độ sinh quý tử, hầu hết đều là mang tâm thái thế tục (phàm tục) của lợi lộc trước mắt mà đến tu trì, kỳ thực như thế đã hoàn toàn đi trái ngược với Phật Pháp.
Khấu bái không phải chỉ là cong hạ thân thể xuống mà là đặt xuống ngạo mạn; Niệm Phật không phải số mục thanh âm mà là thanh tịnh từ trong tâm địa; Chắp tay không phải chỉ là hai tay khép lại mà còn là cung kính vạn hữu; Thiền định không phải chỉ ngồi lâu không dậy mà còn là tâm ngoại vô vật (ngoài tâm ra không có gì, không bị dao động bởi bên ngoài); Hoan hỷ không chỉ là nhan diện hòa lạc mà còn là tâm cảnh khoan thư; thanh tĩnh không chỉ là vứt bỏ dục vọng mà còn là tâm địa vô tư; Bố thí không phải là gì cũng không giữ mà là chia sẻ tâm yêu thương; Tín Phật không phải chỉ là tìm học tri thức mà còn là thực hành vô ngã.
Nếu một người khi ăn chuyên kén chọn những gì mình yêu thích, ở cũng kén chọn những gì mình yêu thích, kết giao đi lại với người chỉ kén chọn những người mình yêu thích ….., vậy một khi đụng phải những điều mà không yêu thích liền sẽ cảm thấy không cách nào tiếp nhận. Kỳ thực ngoại cảnh không thể vĩnh viễn cho bạn sự thoải mái và dễ chịu, chỉ có học cách thích ứng được với những gì mình không yêu thích mới có thể mãi mãi khiến vui vẻ luôn theo bên.
Sống trên đời không tranh giành chính là từ bi, không tranh biện chính là trí tuệ, không nghe thấy chính là thanh tĩnh, không nhìn thấy chính là tự tại, không tham lam chính là bố thí, đoạn ác chính là hành thiện, sửa đổi khuyết điểm chính là sám hối, khiêm cung (khiêm nhường cung kính) chính là lễ Phật, thủ lễ chính là trì giới, tha thứ chính là giải thoát, thấy đủ – biết thỏa mãn với những gì đã có chính là buông bỏ, lợi người chính là lợi mình.
Rất nhiều khi chúng ta đã nhìn thấy vẻ phù hoa, hào nhoáng nổi bên ngoài nhưng lại không nhìn thấu những dòng chẩy ngầm khác đang xáo động bên trong; Có một vài người biểu hiện bề ngoài nhìn rất hạnh phúc là vì họ đã che giấu đi những lời thống khổ khó nói; có một số người treo đầy những nụ cười hạnh phúc trên gương mặt nhưng trong lòng lại chan chứa những lệ khóc thầm. Người thích sự hào nhoáng kỳ thực tâm linh đa phần là rỗng không.
“Cao xứ bất thắng hàn” thường người trú ở trên cao biết nơi cao lạnh không chịu nổi. Cuộc sống như thế nào thì được thoải mái như thế ấy, người khác bình luận, đánh giá thực sự không có gì là quan trọng, hạnh phúc và vui vẻ không nằm trong mắt nhìn của người khác mà ở tại trong tâm của chính mình.
“Thế thái viêm lương” thói đời ấm lạnh không cần đón trước, nhân tình ấm nhạt, chớ đổ cho tại ý. Thân ở trong vạn vật, tâm ở trên vạn vật. Tĩnh nghe thủy triều lên thủy triều xuống nơi biển lớn, cười ngắm nhạn bay đi nhạn bay về nơi phía trời xa.
Vinh nhục được mất chẳng bận lòng, tùy ý ra đi hay ở lại, để tâm thái bình thường đối đãi với sự vô thường, thản nhiên đối đãi với được mất của cuộc đời cũng như với thành bại cùng vinh nhục. Trong cái rối nhiễu huyên náo của hồng trần, vẫn có thể giản tiện và an nhiên thanh tĩnh hưởng thụ cuộc sống của sinh mệnh.
Xem nhẹ sự việc nơi nhân gian, tự nhiên khoáng đạt giữa đất trời. Cho dù một cuộc sống hạnh phúc cũng có những chỗ chưa chu toàn, cho dù một cuộc đời thê lương lạnh lẽo cũng có điều hạnh phúc. Để cuộc đời được tự nhiên khoáng đạt, cần học được xem nhẹ những chỗ chưa chu toàn, tùy cơ nhi hành, tất cả cái ấy gọi là tùy duyên, chính là nghe thiên mệnh mà làm hết mọi việc người có thể làm được. Có tâm thái tùy duyên, mới có thể xem nhẹ được mất, và đưa tinh lực đến nơi bạn có thể nắm bắt được mà đặt. Được mất biến thành nhẹ rồi, thống khổ cũng nhẹ bay; Nắm giữ được nhiều rồi, hạnh phúc tăng thêm giá trị. Cuộc đời tự nhiên khoáng đạt, trong lòng chỉ nguyện bọc toàn niềm vui.
post từ fb